Chương 8 - Công Chúa Gả Để Cứu Chàng
8
Chung Ân trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói.
“Công chúa, loạn nhất thời, còn hơn nuôi hổ để hoạ lâu dài.”
Ta nhìn hắn, cảm thấy lời này cũng có lý.
Lưu Quắc thấy ta không nói gì, sốt ruột mắng ta nhát gan lề mề như đàn bà.
“Ta vốn là đàn bà.”
Ta ngửa cổ uống cạn chén rượu, hạ quyết tâm hỏi kế hoạch ám sát.
Chung Ân liếc Lưu Quắc một cái, nói ta chớ lo, bọn họ sẽ an bài, việc của ta chỉ là đến tiết Thất Tịch ba hôm sau, tìm cách hạ mê dược cho Ly Vương uống.
Ta gật đầu đáp ứng, nâng chén rượu chúc chúng ta đại sự thành công.
Ba người ta cụng chén liên miên, chẳng biết uống bao nhiêu, gần đến giờ Tý mới được Chung Ân dìu về phủ công chúa.
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, mắt ta lờ đờ say mèm mà vẫn thấy rõ Tống Khải đang ngồi ở tiền sảnh.
Hắn uể oải ngồi trên ghế, ngón tay thon dài trắng trẻo kẹp viên ngọc cờ rơi xuống bàn cờ, mắt cũng chẳng buồn liếc ta.
Ta hất tay Chung Ân đang đỡ mình ra, lảo đảo bước đến trước mặt hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên.
“Ơ này công tử ở đâu ra vậy, bà mối Liễu sao giấu mỹ nhân không chịu giới thiệu cho ta thế?”
Tống Khải sắc mặt bình tĩnh, gạt tay ta xuống nắm chặt.
Ta lại đổi tay kia véo má hắn, cúi đầu cười khúc khích.
“Công tử tên gì? Sao dung mạo lại giống phu quân ta thế? Không bằng theo ta về phủ công chúa đi?”
Tống Khải khẽ cong môi cười lạnh, lại gạt tay ta ra.
Hắn đứng dậy, mắt lướt qua Chung Ân còn đứng giữa sảnh.
“Còn gì nữa không?”
Chung Ân cúi đầu đứng im không nhúc nhích, yên lặng không hề tồn tại đến nỗi Tống Khải không hỏi thì ta còn quên hắn có ở đây.
Ta quay người phẩy tay cho hắn lui về nghỉ ngơi.
Chung Ân cung kính cáo từ, từ đầu đến cuối không liếc Tống Khải lấy một lần.
Hắn quay người bước đi, ta nhìn bóng lưng thẳng tắp ấy mà trong lòng bỗng nghĩ thầm: Chung Ân này, thật ra cũng cao lớn nhỉ.
Tống Khải buông tay ta, nâng cằm ta xoay về phía hắn, khoé môi cười sâu hơn.
“Triệu Dư Thư, thành hôn mới ba ngày đã dám tìm trai lạ?”
Ta toan nói Chung Ân không phải trai lạ, lại nhớ ban ngày bị Lưu Quắc chê cười không giữ nổi phép tề gia, lời ra đến miệng thành.
“Trai lạ thì sao? Hàn Chương công chúa còn có ba ngàn giai nhân đó!”
Tống Khải nhướng mày, tay siết chặt nơi eo ta, lúc đó ta mới chậm rãi cảm thấy một tia nguy hiểm.
“Ngươi còn muốn ba ngàn giai nhân nữa sao?”
Hậu quả của việc gật đầu, chính là ta bị Tống Khải bế ngang lưng vào trong phòng ngủ.
Tên này nhìn qua chẳng có mấy cân thịt, lực tay lại không hề nhỏ.
Hắn ném ta lên giường, rồi đứng ở mép giường chậm rãi tháo thắt lưng, tiếp đến là cởi nút áo ngoài…
Ta lắc lắc cái đầu đã như hồ dán, ngây ngốc nhìn hắn cởi áo ngoài, lại từ tốn tháo tiếp lớp trung y.
Chẳng hiểu dây thần kinh nào lạc chỗ, ta đột ngột lao tới xé áo hắn, học theo giọng điệu Lưu Quắc mắng.
“Dềnh dàng như đàn bà vậy.”
Tống Khải để mặc ta lột sạch áo trên, còn ga lăng đỡ lấy thân mình loạng choạng của ta.
Hai tay ta quàng lên cổ hắn, ngửa mặt làm nũng.
“Tiểu lang quân, hôn ta đi.”
Tống Khải một tay siết eo ta, giữ chặt trong lòng.
Hắn cúi xuống nhìn ta, ánh nến lay động soi gương mặt càng thêm tinh tế, môi tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại xa cách lạnh nhạt.
“Triệu Dư Thư, biết ta là ai không?”
Mặt ta cọ lên cổ và xương quai xanh hắn, lười mở miệng trả lời.
Cho ta là ngốc chắc?
Ta dù có say cũng còn tỉnh táo, chỉ là mượn rượu trêu hắn, cố ý gọi là tiểu lang quân để trêu chọc.
Dù Lưu Quắc và Chung Ân nói sẽ giết Tống Khải, nhưng ta không thể giao cả tính mạng mình cho người khác.
Ta nhất định phải chuẩn bị hai đường.
Cùng Tống Khải hoan hảo, sinh một đứa con chuyện này vẫn phải làm.
Lỡ như bọn Lưu Quắc thất bại, ta còn đường chối tội.
Nếu ám sát thành công, có thêm một đứa nhỏ thông minh xinh đẹp như Tống Khải, ta cũng không lỗ vốn.
Tống Khải siết tay quanh người ta chặt hơn, ta giả vờ mơ hồ đáp.
“Ngươi là tướng công của ta mà.”
Rồi ta lại hít hít mũi, ngước mặt lên nhìn hắn đầy đáng thương.
“Nhưng hôm nay ngươi chẳng gọi ta một tiếng nương tử, có phải không thích ta nữa không?”
Tống Khải hơi khựng lại, mắt khẽ động, ánh nhìn lạnh lẽo suốt đêm cuối cùng cũng dịu xuống.
Hắn đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trên trán ta, đầu ngón tay mát lạnh lướt nhẹ nơi khóe mắt hơi ươn ướt.
“Giờ này mới chịu về, còn muốn ta cho sắc mặt tốt sao?”
“Vậy lần sau ta về sớm hơn.” Ta vội vàng thuận theo, có gì to tát đâu.
Dỗ nam nhân đúng là mệt mỏi, ai.
Tống Khải khẽ mím môi cười, ánh mắt cong cong.
“Lần sau nữa ngươi không cần về nữa.”
Ta sững ra, một hồi lâu mới lúng búng lên tiếng, ngón tay vô thức vẽ vòng sau lưng hắn.