Chương 7 - Công Chúa Gả Để Cứu Chàng
7
Ta chẳng hiểu hắn có ý gì, cười cười bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, rồi quay đầu chuồn thẳng sang thư phòng tìm Lưu Quắc.
Kẻ vừa nãy còn hối hả đi mời thái y.
Lưu Quắc vừa thấy ta liền đổ vật ra ghế thái sư cười nghiêng ngả, ta lườm hắn một cái, mắng đồ lão thô lỗ.
Tên này so với Tể tướng cũng kém chẳng bao nhiêu tuổi, năm xưa theo tiên đế nam chinh bắc chiến, chỉ đâu đánh đó, cũng là hạng kiêu hùng.
Giờ không còn chiến sự, biến thành lão ngoan đồng.
“Công chúa à, hai mươi dặm ngoài hoàng thành có chùa Pháp Duyên linh lắm đấy, hay người đi sửa lại mệnh cách, khỏi để phò mã gia nôn máu hoài.”
Ta không đáp, mặc kệ hắn cười nhạo.
Nếu để hắn biết ta chỉ vì lỡ tay bỏ quá liều thuốc độc, không biết sẽ cười ra sao, tên già này xưa nay chẳng coi công chúa hoàng tử vào đâu, mở miệng là chọc tức người khác.
Ta hỏi hắn có cách nào đưa ta ra ngoài uống rượu, có chuyện cần thương lượng.
“Làm sao? Phò mã gia không cho ra cửa?”
Ánh mắt sáng quắc của Lưu Quắc thoáng hiện tia bát quái, còn kèm theo chút khinh thường vì ta không giữ nổi “tề gia nội quy.”
Ta há miệng định biện bạch lại thôi, thúc hắn mau đi, ra ngoài hẵng nói.
Giờ trong phủ toàn là người của Tống Khải, không khéo vách có tai.
Lưu Quắc đứng dậy khoanh tay sau lưng ra khỏi thư phòng, ta lẽo đẽo theo sau thì thấy hắn định đi thẳng ra cổng chính, vội vàng cản lại.
Hắn hận sắt không thành thép, lắc đầu nhăn mặt mặc kệ ta kéo, cứ thế bước ra đại môn phủ công chúa.
“Xem ngươi nhát kìa! Có lão Lưu Quắc này ở đây, ai dám ngăn? Ông đây một chưởng đập chết cho xem!”
Bởi vì ngươi chỉ biết Tống Khải là Tống Khải, đâu biết hắn còn là Ly Vương…
Ta co ro theo sau, chuẩn bị sẵn tinh thần bị cản.
Nào ngờ cổng phủ công chúa khi nãy còn đóng chặt, giờ lại mở toang, đến khi ta đặt cả hai chân ra ngoài cũng không ai ngăn.
Hoàn toàn khác với hàng lính gác hung thần ác sát ta gặp ban nãy.
Lưu Quắc lại châm chọc ta.
“Khắp thiên hạ này, sợ là chỉ có mỗi ngươi – đường đường công chúa – mà sợ một tên phò mã. Năm xưa Hàn Chương công chúa có ba nghìn diện thủ, phò mã của nàng ta còn chẳng dám ho he. Ngươi sợ Tống Khải làm gì? Giết quách đi cho xong.”
Hàn Chương công chúa là đích trưởng công chúa vang danh một thời của triều ta, mỹ mạo phong lưu, được sủng ái vô song, lưu danh sử sách.
Xin lỗi, ta tự biết mình kém xa.
Ta khẽ thở dài, chỉ nói đến tửu lâu rồi sẽ kể rõ.
Chính thân còn lo chưa xong, còn nói gì đến chuyện giết Tống Khải.
Cho tiện nói chuyện, bọn ta vẫn như mọi lần đi cửa sau vào hoa lâu chọn một gian phòng riêng, đưa ít bạc cho bà chủ là khỏi bị quấy rầy.
Lưu Quắc lại ghé người lên lan can phòng riêng không chịu vào, lim dim mắt ngắm kỹ cô đào eo thon hông nở trên sân khấu.
Ta ngờ rằng cái gọi là “tiện cho nói chuyện” chỉ là cái cớ, hắn còn phất tay bảo ta nhìn xuống dưới, nói muốn giới thiệu một người.
Ta bước tới, ánh mắt chạm ngay người vừa bước qua cửa.
“Chung Ân?”
Lưu Quắc đắc ý nhìn ta cười, lải nhải khoe tìm được người nguyện vì nước tận trung khó nhường nào.
Chung Ân là đại thái giám bên cạnh phụ hoàng ta, hắn tới đây, chẳng lẽ là ý của phụ hoàng…
Vừa vào phòng, cửa còn chưa kịp đóng hẳn, Chung Ân đã quỳ sụp xuống dập đầu hành đại lễ với ta, ta muốn ngăn cũng không kịp.
“Chung Ân, nguyện vì công chúa hết lực.”
Hắn phủ phục trên đất, ta chỉ thấy tấm lưng còng khom.
Ta bảo hắn đứng dậy, hắn liền cung kính bò dậy, hơi khom lưng cười với ta, mặt trắng bệch, mang theo vẻ nịnh nọt và vui vẻ đặc thù của thái giám, khó mà đoán tuổi.
“Là phụ hoàng ta sai ngươi tới?” Ta hỏi.
Chung Ân lắc đầu nói không phải, chỉ là muốn vì hoàng thượng và ta làm chút việc.
…Thôi được, ta cũng chẳng nên mong gì. Với tính tình co đầu rụt cổ ấy, nếu biết chuyện này, không ngăn cản ta đã là may mắn lắm.
Đường đường một đế vương, lá gan còn không lớn bằng một tên thái giám hầu cận.
Ta âm thầm lắc đầu, bảo Chung Ân ngồi xuống, rồi lập tức buông một tin động trời.
“Cái kẻ hiện nay xưng là công tử Tể tướng, Tống Khải ấy, chính là Ly Vương Triệu Khải.”
Ta đem đầu đuôi kể lại cho Lưu Quắc và Chung Ân nghe, hỏi có cách gì giúp ta thoát kiếp này, khỏi chết trong tay người ta.
Lưu Quắc vỗ bàn khen hay, nói đã thế thì nên thừa cơ, giết luôn cả Ly Vương lẫn Tể tướng.
Chỉ cần trừ sạch hai người đó, ta không phải chết, hoàng quyền binh quyền đều thu về tay trung ương, vụ mua bán này quá hời.
Ta hất tay đập cái chén rượu trong tay hắn.
“Cả ngày chỉ nghĩ chém chém giết giết, chưa nói đến việc hai người đó thủ hạ đầy rẫy cao thủ, giết nổi hay không, mà có giết được, quân không chủ soái, thiên hạ tất loạn.”