Chương 9 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Đỗ Trạch Thần rất dễ nói chuyện, vậy mà anh ấy mừng rỡ đồng ý, “Thư phòng bên căn nhà tranh phía tây, cảm phiền cô nương đem ra phơi hết đống sách liền có thể rời đi.”
Anh ấy cũng hứa hẹn với tôi ba điều:
Thứ nhất, cho gọi lúc nào thì phải có mặt lúc đó.
Thứ hai, không được tự ý ra ngoài.
Thứ ba, không được nghe ngóng bí mật của anh.
“Nếu như cô nương phá vỡ điều lệ, vậy thì Đỗ mỗ không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Giọng nói của anh rất ôn hòa, nụ cười luôn nở trên môi, nhưng sao tôi lại không nhịn được mà rùng mình một phen.
15.
Nhưng làm sao cũng không ngờ đến rằng, những ngày tháng tôi sống ở đây lại là quảng thời gian an nhàn sung sướng nhất.
Đại nương bên căn nhà tre vẫn săn sóc cho tôi như khách.
Không cần phải xuống ruộng, không cần phải chẻ củi, không bị trách mắng, cũng không bị bỏ đói.
Tôi cũng chẳng dám lơ là, phơi điển tích tự họa, trông nom văn phòng tứ bảo, không có ngày nào không dốc hết sức lực cả.
Tổng thể mà nói thì, sóng yên biển lặng.
Ngoại trừ ban đêm thôi.
Xung quanh đây đều là sương mù dày đặc, sớm tối không tan, chẳng phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác nữa, ban ngày trong viện chim hót hoa thơm, nhưng khi vào đêm thì quỷ khóc sói gào, kinh hãi vô cùng đến đập tường và rung lắc dữ dội lắm.
Tôi nghi ngờ bọn nó đang nhắm vào tôi, đây chính là kiếp nạn mà sư phụ tôi từng nói.
Tuy tôi không ngửi được mùi hương của bản thân, nhưng lỡ thật sự giống như những lời mà anh trai của Đỗ Trạch Thần nói, vậy anh ấy không chịu sự ảnh hưởng đó sao?
Cho dù anh ấy khẩu vị của anh ấy không phải tôi thì mấy yêu ma quỷ quái kia như nào?
Anh ấy bảo vệ cho tôi, để không trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng ư?
Đêm nay phòng của Đỗ Trạch Thần tối thui, tôi lại lại tiếng ồn xung quanh làm cho không tài nào ngủ được.
Bất luận thế nào đi nữa, tuy anh ấy thâm sâu khó lường, nhưng cũng từng cứu tôi, chứa chấp tôi, có ơn với tôi, tôi không thể làm liên lụy đến anh.
Vẫn là nên tiếp tục lên đường tốt hơn.
Sau khi trời sáng, căn nhà tranh vẫn hài hoa như mọi ngày cùng với tiếng chim hót hoa thơm.
Tưởng chừng như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Mà dưới bóng râm của mái hiên, Đỗ Trạch Thần đang nhàn nhã ngã lưng trên chiếc ghế lười để đọc sách, giống như sẵn tiện giám sát luôn cả tôi, cứ thong thả nằm đó chỉ huy tôi làm việc.
Có đôi lúc cũng như xảy ra ảo giác, hình như tôi đã quay về khoảng thời gian sống cùng với sư phụ vậy.
Nhưng tôi biết, người này không phải sư phụ của tôi.
Sư phụ luôn lôi thôi lếch thếch, lại không biết chữ, vẽ bùa vẽ chú được tính là tố chất văn hóa cao nhất của ông rồi đó.
Nhưng Đỗ Trạch Thần thì khác, anh ấy thẳng tắp như tre trong bộ đồ Tôn Trung Sơn, khi mặc trường bào màu xanh thì rất thư sinh nhã nhặn, đến dáng đứng khi cầm bút lông cũng toát ra vẻ phong nhã.
Đây là những thứ đã được nuôi dưỡng từ trong xương cốt mà ra.
Trời quang trăng sáng, đến mức bản thân nhìn đến ngây người lúc nào không hay.
16.
Mà cái tên Đỗ Trạch Thần hình như nhìn thấu ý đồ của tôi hay sao đó, anh ấy canh chừng tôi còn nghiêm khắc hơn bình thường kìa.
Tôi chẳng qua chỉ là trèo lên cây dâu tằm trong sân, anh ấy cũng phải lấy cây tre chọc một phát cho tôi ngã bằng được.
Vì quá hoảng hốt nên tôi nhắm mắt la toáng lên, rơi thẳng vào lòng anh.
Đây là cái ôm có mùi hương hoàn toàn khác giữa ba nuôi tôi và thi thể này, nó lạnh buốt tựa như sương sớm lạnh lẽo.
Tôi lại ngây người nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng thả tôi đứng xuống đất, hỏi: “Cô nương trèo cây là định đánh chủ ý quỷ quái gì sao?”
Tim tôi đập rất nhanh, bàn tay xòe ra với đống dâu nát bấy bên trong, tỏ vẻ ba phần vô tội bảy phần chân thành: “Vốn dĩ muốn hái để hiếu kính cho anh.”
Tầm mắt của Đỗ Trạch Thần dời xuống lòng bàn tay bị nhuộm đầy màu tím xanh, đôi mắt suy tư sâu xa lắm.
Không biết có phải anh bị tấm lòng của tôi làm cho cảm động không, những ngày kế tiếp anh không thèm lộ diện giám sát tôi nữa.
Đêm hôm đó, tôi nhân lúc mặt trăng ẩn thân vào các tầng mây dày đặc, liền leo cửa sổ trèo tường chuẩn bị tẩu thoát.
Ra khỏi căn nhà tranh, có tiếng gào thét xin tha thiết chói tai từ phía sau những bụi cây rậm rạp.
Tôi vốn không muốn nán lại quá lâu, vậy mà từ đâu tôi lại nghe được chủ đề có liên quan đến tôi.
Giọng nói đó cực kỳ nịnh hót lấy lòng: “Công tử nếu như đã hưởng thụ xong món ngon đó rồi thì chia cho chúng tôi một chút thôi cũng được ạ.”
Mặt trăng đã bò ra khỏi tầng mây, ánh sáng lập tức chiếu rọi xuống.
Tôi nhìn thấy cái thứ đang nói chuyện thè lưỡi dài cỡ ba thước, một bên hốc mắt trống không, con ngươi treo lủng lẳng trên gò má, làn da thối rữa. Trên mặt không có chỗ nào lành lặn cả.
Cùng lúc đó ánh trăng cũng chiếu rọi lên một người đang được đối phương cầu xin.
Quả nhiên là Đỗ Trạch Thần.