Chương 8 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Khi đã đến địa điểm trong ký ức của mình, người nhà họ Triệu tiễn tôi xuống xe như tiễn một vị thần, cuối cùng mới đạp mạnh chân ga, “vèo ---” một tiếng liền mất tăm.
Tôi ôm lấy ví tiền và cái bụng trống rỗng kêu khổ không thôi, làm người tốt thì làm đến cùng, có sao cũng để cho tôi chút đồ ăn hay tiền đi chớ.
Mà nói chứ nếu không có bọn họ thì làm sao tôi có thể thuận lợi quay về đây cơ.
Hết cách rồi, tôi chỉ đành nhịn cái bụng đói, lục lại ký ức đi vào núi thôi.
13.
Bảy năm trước nước chảy qua ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, giờ đây lại xa xăm, mây mù che khuất, chẳng nhìn thấy rõ nữa.
Tôi cũng không biết bản thân đã đi bao lâu, cuối cùng đã ngất xỉu trong làn sương mù dày đặc.
Là tại đói đấy!
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, tôi nằm trong một căn nhà tre, đầu giường có chiếc đèn dầu, bên cạnh có ai đó đang ngồi.
Bấc đèn khẽ rung rinh, ánh sáng màu vàng soi thẳng lên người đó, là một người phụ nữ trung niên.
Bà nhìn thấy tôi đã tỉnh, liền vội bưng tô mì đến hỏi han tôi đủ điều.
Trang phục của đại nương này có chút xa xưa, nhưng vẻ mặt rất chân thành, cử chỉ tự nhiên, nhất thời không phân biệt được là người hay quỷ nữa.
Tôi ngồi dậy, muốn dò thám thử thì phát hiện trong nhà còn có một người đang đứng.
Vậy mà lại là Đỗ Trạch Thần!
Anh ấy đã thay bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn khác, đó là chiếc áo dài thời nhà Tống rộng rãi, sắc mặt trắng bệch, có loại cảm giác như một thư sinh bệnh kiều vậy.
Khóe môi anh cong lên, khuôn mặt phóng khoáng mặc cho tôi nhìn ngắm cả người mà không nói một tiếng nào.
Tôi nhìn từ trên xuống dưới, trông có vẻ như anh không có thương tích gì, tôi còn phát hiện ra hai điểm bất ngờ.
Anh ấy cũng khá đẹp trai nhỉ?
Với lại, hình như thật sự anh rất thích đóa hoa đó nhỉ. Trong cảnh lửa tối tắt đèn như thế mà anh vẫn giữ khư khư trong tay thế.
Tôi vẫn không hiểu anh ấy cứu tôi với mục đích gì, bởi vì nhìn anh đâu có giống như cái tên lúc nãy muốn ăn thịt tôi.
Nhưng với phép lịch sự, tôi nhìn anh tỏ ý cảm ơn.
“Nên làm mà.” Anh nho nhã gật đầu, ngón tay cứ nâng đỡ lấy đóa hoa.
Tôi chợt ngộ ra.
“Cái đó... Đóa hoa đó là hiểu lầm thôi, không tính là sính lễ đâu ạ.”
Phản ứng kinh ngạc của anh rất chân thật: “Ồ?”
Tôi giải thích thêm: “Tôi là một người xui xẻo, là kiểu rất hay liên lụy đến người khác ấy.”
“Cho nên cả đời này tôi không có ý định muốn gả cho ai. Đương nhiên, cũng không tính gả cho quỷ.”
“Thì ra là thế.”
Đỗ Trạch Thần như vừa được giác ngộ vậy, “Ta đã hiểu rồi.”
Anh dặn dò đại nương phải chăm sóc tôi thật tôi, rồi anh cầm đóa hoa, quay người đi mất.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện xem như đã lật mặt, có thể yên ổn ăn hết tô mì, chuẩn bị bổ sung thể lực rồi lên đường tiếp.
Bất giác tôi lại tin rằng, Đỗ Trạch Thần sẽ không bao giờ hại tôi.
14.
Đợi khi tôi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đại nương bên giường đã đi đâu mất, nhưng Đỗ Trạch Thần lại ngồi ở đó, bỗng chốc ánh mắt của tôi và anh va vào nhau.
Hôm nay không thấy đóa hoa nữa, nhưng tôi nhìn thấy trong tầm mắt của anh như đang dự tính cái gì đó.
Quả nhiên, anh ấy nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng từng cứu qua mạng của cô nương, không gả cho ta cũng được, vậy báo ân là việc nên làm mà đúng không?”
Đoạn này tôi quá quen thuộc rồi, trong tiểu thuyết đều viết như thế cả.
Thế là tôi thẳng thừng từ chối luôn: “Lấy thân báo đáp cũng không luôn nha!”
Đỗ Trạch Thần cạn lời á khẩu, qua một lúc sau anh mới mở miệng: “Ở chỗ ta đang thiếu một nha hoàn mài mực giở sách.”
Ôi thật mới mẻ làm sao, quỷ cũng có sở thích văn vẽ thi sách nữa kìa.
Thấy tôi không tin, anh mới bất đắc dĩ chỉ vào nửa thân trên của tôi và nói:
“Cô nương... trông có vẻ rất sức lớn lực điền đấy.”
Tôi thừa nhận, cơ bắp và cơ ngực tôi đều có, nhưng nếu bạn nói tôi sức lớn lực điền, tôi sẽ bóp nát cái đầu chó của bạn đó nhen!
Câu này đương nhiên là tôi chỉ nghĩ trong lòng chứ không có gan nói ra nha.
Là anh ấy bóp nát cái đầu chó của tôi thì còn nghe được.
Khi còn nhỏ, tôi từng hỏi qua sư phụ, rằng loài quỷ nào là đáng sợ nhất.
Ông nói rằng, là loài có vẻ bề ngoài lịch sự lễ phép, ôn nhu nho nhã, chẳng có gì khác với loài người, nhưng lại hoàn toàn không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đây không phải đang nói đích danh Đỗ Trạch Thần sao?
Tôi cứ luôn nghĩ sư phụ chỉ nói nhăng nói cuội để lừa tôi, bây giờ xem ra có thể đã trách nhầm ông rồi hầy.
Nếu đã nguy hiểm, vậy thì nơi này không nên ở lâu nữa.
Nếu đã từ chối hôn sự, không thể cũng không dám từ chối luôn cả việc báo ân được, tôi đành thật thà đồng ý, nhưng yêu cầu phải cho cái thời hạn.