Chương 2 - Cơn Mưa Ký Ức

4

“Đi đâu vậy?”

Vừa bắt máy, giọng nam quen thuộc trầm thấp mang theo chút uể oải và không vui liền vang lên.

Triệu Ngọc San ra hiệu cho Tiêu Tiêu vặn nhỏ tiếng tivi, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh trừng mắt nhìn tôi.

Tiêu Tiêu cũng bắt chước mẹ, khoanh tay như thể học theo, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi.

Một lớn một nhỏ giống hệt nhau như khuôn đúc, khiến khóe môi tôi bất giác cong lên một chút.

Không nghe thấy tôi trả lời, Giang Dự im lặng một lát.

Sau đó giọng anh ta dịu đi, mang theo ý dỗ dành:

“Tiểu Văn không ngủ được, muốn nghe em kể chuyện trước khi ngủ. A Nhan, đừng giận trẻ con nữa.”

Lại thế rồi. Mỗi khi tôi và Giang Văn có xích mích, anh ta lúc nào cũng chỉ nói một câu:

“Đừng giận trẻ con.”

Như thể dù Giang Văn có phạm lỗi gì, làm gì tổn thương tôi đến đâu, tôi cũng không nên so đo.

Vì thằng bé sùng bái anh ta, nên những tổn thương như kim châm dày đặc ấy không bao giờ nhắm vào anh.

Anh ta cho rằng, đó chỉ là những trò nghịch ngợm trẻ con, người lớn không nên chấp.

Tôi khẽ thở ra một hơi, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Quả thực, tôi cũng chẳng muốn chấp làm gì nữa.

Tôi điềm tĩnh hỏi anh ta:

“Khi nào anh về?”

Đầu dây bên kia, Giang Dự bật cười nhẹ, như thể đang đắc ý vì đoán trúng phản ứng của tôi.

Ngay trước khi anh ta đi công tác, cô thư ký ngứa mắt của anh ta đã gửi tôi một tấm ảnh.

Trong ảnh, cô thư ký nhỏ nhắn nhào vào lòng Giang Dự, tay nắm lấy cà vạt đang lỏng của anh ta.

Còn Giang Dự thì chống tay lên bàn, hàng mi dài rũ xuống, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt không rõ ý.

Dù không có hành động nào trắng trợn, nhưng tư thế và bầu không khí ám muội ấy, người tinh ý nhìn là hiểu.

Khi đó tâm trạng tôi vốn đã rối bời vì bệnh tình của mẹ.

Vừa thấy bức ảnh ấy, tôi lập tức nổi trận lôi đình, cãi nhau ầm ĩ với anh ta.

Tất nhiên, là tôi cãi một mình, còn Giang Dự thì điềm nhiên nhìn tôi ghen tuông giận dữ mà cười nhạt.

Lúc nào cũng thế, chỉ đến khi tôi giận tới mức đau lòng bật khóc, anh ta mới “từ bi hạ cố” mở lời.

Lần này, lời giải thích của anh ta là: cô thư ký giúp anh thắt cà vạt, chẳng may ngã vào lòng anh, bản thân anh ta không hề đụng vào cô ta.

Tôi tức tối chất vấn: nếu không muốn, sao lại để người khác thắt cà vạt cho? Dù anh không động vào, cũng chẳng lập tức đẩy ra, như thế là đúng sao?

Là người đã có vợ, anh chẳng lẽ không có chút giới hạn nào à?

Giang Dự dỗ dành tôi vài câu, nhưng lần này tôi không chịu nhún.

Anh ta lập tức lạnh mặt, nói tôi nên bình tĩnh lại.

Thế là bỏ tôi lại, quay về công ty, hôm sau liền lên đường công tác.

Nực cười là – tin anh ta đi công tác cũng là do cô thư ký kia báo cho tôi.

Kể từ đó, hai chúng tôi chiến tranh lạnh.

Trước đây, không bao giờ quá ba ngày, đều là tôi chủ động xuống nước.

Lần này, Giang Dự vẫn đang đợi tôi cúi đầu nhận lỗi.

Chỉ là… đã bảy, tám ngày trôi qua cuộc gọi của tôi vẫn không đến.

Anh ta nhân lúc Giang Văn méc tội, liền tiện tay gọi sang cho tôi, như thể muốn cho tôi một lối thoát.

Quả nhiên sau một tiếng cười nhẹ, anh ta hỏi:

“Biết sai chưa?”

Anh ta đang đợi tôi nói xin lỗi, nhẹ giọng dỗ dành anh ta.

Chỉ khi tôi dỗ được anh ta vui vẻ, anh ta mới ban ơn nói: “Ngày mai anh sẽ về.”

Mười năm rồi, chiêu này anh ta vẫn không thấy chán.

Nhưng tôi… tôi đã quá chán rồi.

Tôi im lặng thật lâu, lâu đến mức Giang Dự bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, khẽ gọi tôi thử:

“Vợ à?”

Tôi bắt chước anh ta, bật cười nhẹ một tiếng, giọng bình thản như đang nói chuyện thời tiết:

“Giang Dự, sớm về đi, chúng ta ly hôn đi.”

5

Tối hôm đó, tôi và Triệu Ngọc San lâu lắm rồi mới lại nằm chung giường.

Tiêu Tiêu muốn chen ngủ giữa hai người, nhưng bị mẹ nó xách sang nằm bên phía sát tường.

Ban đầu thằng bé còn vùng vằng giơ tay đá chân không vui, chưa đầy một phút đã ngủ như heo con.

Trẻ con đúng là dễ ngủ thật.

Tôi nằm ngửa nhìn trần nhà, làm cách nào cũng không nhắm mắt lại được.

Triệu Ngọc San xoay người, vươn tay khoác lên tôi, vỗ nhè nhẹ.

Nước mắt tôi lập tức không kìm được, quay đầu sang nhìn cô ấy, nghẹn ngào nói:

“Mẹ mình…”

Cô ấy đã thấy hộp tro cốt của mẹ, nên đều biết cả rồi.

Im lặng một hồi, cô ấy ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng.

Không có lời an ủi dư thừa, chỉ có một câu duy nhất đã theo chúng tôi hơn hai mươi năm tình bạn:

“Bảo bối, mình ở đây.”

Đêm đó, tôi như một khúc gỗ mục lạc giữa đại dương sâu, vừa rời khỏi bến cảng ấm áp mang tên “mẹ”, thì may mắn trôi dạt được lên con thuyền tình bạn, được sống sót thở phào một lúc.

Không cần tình yêu nữa, cũng chẳng còn tin vào tình yêu nữa.

Tôi gắng gượng lên tinh thần nhờ vào sự đồng hành của Triệu Ngọc San và Tiêu Tiêu, bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho mẹ.

Vậy mà chỉ một ngày sau, Giang Dự đã dẫn theo Giang Văn, chắn trước cửa nhà tôi.

Anh ta cao ráo tuấn tú, mặc bộ vest xám bạc cắt may tinh tế, tóc được tạo kiểu kỹ càng càng tôn lên gương mặt điển trai sắc nét.

Trong tay còn cầm một bó lan hồ điệp màu hồng nhạt tinh xảo, khiến khí chất lạnh lùng xa cách của anh ta cũng dịu đi vài phần.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh ta mỉm cười dịu dàng:

“A Nhan, anh đến đón em về nhà.”

Anh ta biết tôi mê nhan sắc, nếu không cũng đã chẳng tự ngược mình mà theo anh ta ngần ấy năm.

Mỗi lần bị anh ta chọc tức đến muốn đánh người, chỉ cần nhìn mặt anh ta, đừng nói tát, ngay cả cơn giận cũng tan đi phân nửa.

Nhưng lần này thì không.

Tôi chỉ bình thản nói:

“Tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn, để trong ngăn kéo phòng ngủ. Anh xem nếu không có vấn đề gì, chọn thời gian rảnh ra tòa ký giấy.”

Nụ cười nơi khóe môi Giang Dự lập tức biến mất.

Ánh mắt anh ta trầm xuống, nhìn chằm chằm tôi như muốn tìm kiếm chút gì đó đùa giỡn hay bồng bột.

Nhưng khi thấy trên mặt tôi không có biểu cảm nào, anh ta khựng lại.

Rồi lảng tránh đề tài, cúi đầu đẩy Giang Văn đang đứng bên cạnh lên phía trước, giọng lạnh nhạt:

“Giang Văn, xin lỗi mẹ con đi.”

Giang Văn mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu, hai tay đút túi, mặt mày cau có.

Nghe lời bố, nó chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, mắt nhìn quanh quẩn lên cầu thang, hờ hững lầu bầu:

“Xin lỗi.”

Giang Dự ngẩng đầu cười, nhưng trong mắt chẳng có lấy nửa phần ý cười, hỏi tôi:

“Thế được chưa?”

Thì ra trong mắt hai cha con họ, tôi dễ dỗ đến thế sao?

Họ thật sự nghĩ tôi là con ngốc à?

Tôi trả lời họ bằng cách — đóng sầm cửa lại ngay trước mặt họ.

6

Có vẻ Giang Dự chưa kịp phản ứng lại.

Một lát sau, điện thoại tôi vang lên inh ỏi.

Vừa bắt máy, giọng Giang Dự đã mang theo tức giận, cố nén lửa giận hỏi:

“Kỷ Nhan, em cứ phải làm quá như vậy sao?”

Làm quá?

Chỉ vậy thôi mà là quá?

Thế trước kia bao lần Giang Dự bày trò ở chỗ tôi thì gọi là gì? Mắc bệnh à?

Tôi cười khẩy, đáp:

“Anh không cần tìm tôi nữa, Giang Dự. Bây giờ chỉ cần thấy hai cha con anh, tôi đã thấy… buồn nôn.”

Hơi thở Giang Dự chợt khựng lại.

Tôi chưa bao giờ nói với anh ta lời nào nặng như vậy.

Dù là những năm còn trẻ, đi theo sau anh ta, bị anh ta dày vò đến khóc nức nở, tôi cũng chưa từng biểu hiện sự phản cảm mạnh mẽ như bây giờ.

Trong mắt anh ta, tôi phải là người yêu anh ta nhất, thương anh ta nhất trên đời.

Sao tôi nỡ nói ra những lời ấy chứ?

Giọng thở dồn dập của anh ta để lộ ra một phần hoảng loạn, như thể sợ sẽ nghe thấy thêm những lời tổn thương hơn nữa từ tôi.

Anh ta vội vàng cúp máy.

Tôi cầm điện thoại, ngồi phịch xuống ghế sofa, thở hắt ra một hơi dài.

Thật ra, tôi và Giang Dự vốn là người thuộc hai thế giới, lẽ ra chẳng có chút giao điểm nào.

Giang Dự xuất thân danh giá, cha mẹ đều là nhân vật lớn trong giới kinh doanh.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vừa đẹp trai vừa có tài, là thiên chi kiêu tử được người người nâng niu.

Điều đáng tiếc duy nhất là cha mẹ quá bận, anh ta được bà nội nuôi từ bé.

Mà bà nội đã lớn tuổi, lại cực kỳ cưng chiều đứa cháu này.

Quản không nổi thì mặc kệ, cứ để anh ta nghịch ngợm quá đà, dần dần nuôi thành một tính cách ngang ngược, kiêu căng, chẳng coi ai ra gì.

Cho đến khi cậu bé Giang Dự bị bắt cóc.

Đám bắt cóc hung hãn, không chỉ đòi tiền chuộc mà còn có những thú tính bệnh hoạn.

Dù sau đó Giang Dự được cứu an toàn, nhưng tinh thần anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, tính cách thay đổi hoàn toàn.

Không ai biết trong quãng thời gian bị bắt cóc, anh ta đã trải qua những gì.

Cha mẹ anh ta vẫn tiếp tục bận bịu, chỉ có bà nội mang theo sự day dứt mà chăm sóc anh ta năm này qua năm khác.

Về sau, tôi gặp tai nạn giao thông, nhà không có tiền chữa, người gây tai nạn còn nghèo hơn.

Tôi tưởng mình sắp phải chết trên giường bệnh, ai ngờ lại được bà nội Giang Dự cứu giúp.

Bà khi ấy đã rất già, ngồi xe lăn, chống gậy, trông mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.

Sau khi điều tra rõ hoàn cảnh nhà tôi, lại trò chuyện vài hôm, bà hỏi tôi có muốn làm một cuộc giao dịch.

Bà nói bà cứu tôi, thì tôi cũng hãy cứu cháu bà.

Giang Dự còn trẻ, đẹp trai, thông minh nhưng u ám, lạnh lùng, chẳng thể hòa nhập với xã hội.

Bà không muốn nhìn cháu mình sống mù mờ cả đời, cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta tự hủy diệt bản thân.

Nhưng bà không còn nhiều thời gian nữa.