Chương 7 - Con Gái Không Phải Là Người Ngoài

16

Tôi xoa đầu nó:

“Giờ em mới cảm nhận được cảm giác của chị rồi.”

“Đây chính là cuộc đời của những người bình thường.

Không có gì là dễ dàng.

Chúng ta phải nỗ lực đủ nhiều, không ngừng cố gắng.

Nếu không, chúng ta sẽ chìm nghỉm giữa đám đông.”

Ánh hoàng hôn trải dài trên gương mặt non nớt của nó.

Tôi nhìn về phía mặt trời lặn, nói với em gái:

“Thu Thu, nhưng đây chính là ý nghĩa của sự nỗ lực.”

“Chúng ta phải tận hưởng cảm giác không ngừng vươn lên, vượt qua giới hạn của chính mình.”

“Chị tin rằng em sẽ làm được.”

Mỗi lần bứt phá, ta đều nghe thấy tiếng ‘rắc rắc’.

Đó là tiếng vỡ vụn, nhưng cũng là sự tái sinh của chúng ta.

Chúng ta cố gắng, để đến một ngày khi ngoảnh đầu nhìn lại, có thể mỉm cười mà nói:

“Tôi đã dốc hết sức mình, tôi không hối hận.”

Mùa đông năm đó, có mấy chuyện xảy ra.

Hương Hương ly hôn.

Con để lại cho chồng.

Rõ ràng cô ấy mới chỉ 20 tuổi, sổ hộ khẩu vẫn ghi chưa kết hôn.

Vậy mà đã từng trải qua một cuộc hôn nhân không có chút hy vọng, cả người héo mòn, tiều tụy.

Em gái tôi thi học kỳ, lọt vào top 50 toàn khối.

Anh họ cả vẫn phải đi xem mắt.

Không nhà, không xe, không công việc ổn định, bị chê lên chê xuống.

Cuối cùng cũng chốt được một cô lớn hơn hai tuổi.

Nhà gái đòi 68.000 tệ tiền sính lễ, còn thêm ba món vàng.

Bác dâu lần này câm như hến.

Chỉ sợ nếu kén cá chọn canh, con trai ế vợ cả đời.

Cả hai nhà thống nhất mùng 6 Tết tổ chức lễ đính hôn, yêu đương một năm, cuối năm cưới.

Tôi vốn chẳng ưa bác dâu, cũng không thích ông anh họ này.

Nhưng anh ta cưới ai đâu liên quan đến tôi.

Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Nhưng tôi vẫn quá ngây thơ.

Giao thừa, cả nhà họp mặt tại nhà bác cả ăn tất niên.

Hai cô ruột tôi cũng được gọi về.

Lần này bác dâu chủ động lo hết chuyện nấu nướng.

Ban đầu tôi còn tưởng bà ta thay đổi tính nết, hóa ra lại có ý đồ khác.

Bữa cơm ăn được nửa chừng, bà nội lên tiếng:

“Đại Bảo sắp đính hôn, các cô các chú cũng phải giúp một tay.”

“Họ Trịnh nhà ta không thể tuyệt hậu được! Sau này chết đi, còn biết lấy mặt mũi nào gặp tổ tiên?”

“Bác gái, cô hai, mỗi người góp 5000 tệ.”

“Kiến Quân, cậu là chú ruột, sau này còn phải nhờ cháu trai lo hương khói, cậu đưa 20.000 tệ đi!”

17

Tôi trợn mắt kinh ngạc.

Lập tức phản đối:

“Anh họ cả cưới vợ, liên quan gì đến ba tôi?”

“Chẳng lẽ anh ta không có ba mẹ hay sao?”

Bà nội đập bàn:

“Câm mồm! Mày học hành lắm, có phải học đến nát óc luôn rồi không?”

“Tao đang nói chuyện với ba mẹ mày. Một đứa con gái như mày sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, ở đây không có phần mày lên tiếng!”

Hai cô ruột tôi sống trên thành phố, kinh tế cũng khá giả.

Bà nội ép buộc, hai cô dù không vui nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Vậy là mọi áp lực dồn hết lên ba tôi.

Bác dâu nhìn chằm chằm ba, giọng ngọt xớt:

“Đại Bảo cũng coi như nửa đứa con của chú. Chú là chú ruột, sao nỡ lòng nào tuyệt tình vậy?”

“Mai mốt chú già, vẫn ở quê mà sống. Đến lúc bệnh tật, khó khăn, không lẽ không nhờ đến mấy đứa cháu sao?”

“Chú nghĩ kỹ đi, con gái dù sao cũng phải gả đi.”

Ba không lập tức đồng ý, nhưng cũng không từ chối ngay.

Sau bữa cơm, cả nhà tôi về căn nhà đất gạch cũ kỹ của mình.

Tôi thuyết phục ba đừng nghe lời bác dâu.

Con ruột còn chưa chắc đã lo cho cha mẹ, huống hồ là cháu ruột?

Ba nhíu mày:

“Nếu con là con trai, thì ba mặc kệ chúng nó.”

“Nhưng mà… nếu chúng ta không giúp, sau này họ Trịnh tuyệt hậu thì sao?”

“Lúc ông nội con hấp hối, còn nắm tay ba mà dặn dò chuyện này…”

Mẹ tôi lẩm bẩm: “Vậy thì nhà mình cũng góp 5000 đi.”

Ba tôi ngước mắt nhìn tôi: “Đưa 10.000 đi. Hạ Hạ, con không phải vẫn đang đi làm sao? Con góp 5000!”

Giây phút đó, cơn giận gần như thiêu đốt tôi từ trong ra ngoài.

“Con lấy đâu ra 5000? Con không có tiền.”

Ba đập bàn: “Chẳng phải con lương cao lắm sao? Bảo bỏ ra chút giúp gia đình mà cũng không chịu?”

“Con cũng phải lo cho cuộc sống của con. Con còn phải lo học phí và sinh hoạt phí cho Thu Thu.” Tôi cố gắng kiềm chế để không bật khóc. “Ba, con vẫn còn là sinh viên. Con mới 20 tuổi.”

Tôi cũng muốn như bạn bè mình.

Mặc váy đẹp, đi dạo phố, xem phim, du lịch, yêu đương, tận hưởng tuổi trẻ.

Nhưng tôi phải kiếm tiền.

Số tiền này là tôi dùng tuổi trẻ và niềm vui để đánh đổi.

Tôi có thể đưa cho em gái, có thể đưa cho ba mẹ.

Nhưng một xu cũng không cho anh họ.

Nhà họ Trịnh có tuyệt tự hay không, tôi hoàn toàn không quan tâm!

Tôi và ba cãi nhau một trận lớn.

Mẹ không thể can ngăn, chỉ biết lau nước mắt.

Tôi tức giận đóng sầm cửa bước vào phòng, mẹ theo vào.

Ánh đèn trắng chiếu lên mái tóc đã bạc đi của bà, mẹ thở dài một hơi: “Đều là lỗi của mẹ. Nếu mẹ sinh được con trai, ba con cũng không đến mức này…”

18

Lại là câu này.

Tôi mệt mỏi cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, con trai hay con gái cũng đều là con của mẹ, trong người đều chảy một nửa dòng máu của mẹ.”

“Con gái cũng có thể có tiền đồ, cũng có thể phụng dưỡng ba mẹ. Bao giờ thì ba mẹ mới hiểu ra điều đó?”

Đêm hôm đó, em gái rúc vào chăn, khẽ hỏi tôi: “Chị, có phải em đã làm gánh nặng cho chị không?”

“Không đâu. Chỉ là chị đang nghĩ, đến khi nào thì ba mẹ mới thay đổi suy nghĩ?”

“Chờ em học đại học, đi làm kiếm tiền rồi, chắc chắn sẽ thay đổi.”

“Sẽ không?”

Em gái gật đầu thật mạnh: “Nhất định sẽ.”

Ba cuối cùng vẫn đưa ra 10.000 tệ.

Trong đó có một phần là đi vay mượn.

Tôi vừa giận vừa buồn.

Bác dâu không vui, châm chọc: “Chỉ có 10.000 thôi à? Không đủ đâu.”

Bà ta liếc tôi: “Hạ Hạ, con không phải kiếm tiền giỏi lắm sao? Anh con cưới vợ, con không giúp chút nào à?”

Tôi giả vờ khó xử: “Học phí của con còn phải vay nợ đấy. Không biết anh cả nhận sính lễ xong có thể cho con mượn ít để đóng học phí không?”

Bác dâu lập tức đổi sắc mặt: “Không có đâu. Em hai con và thằng Ba cũng sắp lớn rồi.”

Không biết bà ta lại đi nói gì.

Mấy ông bà già trong làng bắt đầu lên mặt dạy bảo tôi:

“Hạ Hạ, dù con có học đại học cũng không thể quá kiêu ngạo. Con không có anh em ruột, anh em họ cũng coi như anh em ruột.”

“Phải biết giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên nguồn cội.”

Giúp đỡ?

Không bao giờ.

Tôi chỉ muốn chặt đứt cái “nguồn cội” này.

Chị dâu họ rất đanh đá.

Hôm đính hôn, bác dâu nói hai vợ chồng sớm đi làm kiếm tiền, nhanh chóng sinh con.

Chị dâu liền đáp ngay:

“Con phải có giấy kết hôn rồi mới sinh con. Không thì bụng to bước vào cửa, bị người ta chèn ép đủ kiểu.”

Sắc mặt bác dâu xanh mét, nhưng không dám phản bác.

Chuyện này khiến tôi hiểu ra một điều.

Ba mẹ tôi, có lẽ cả đời này cũng không thể là chỗ dựa cho tôi.

Từ sâu trong thâm tâm, họ cũng không tin tôi có thể làm nên chuyện.

Chính vì thế, tôi càng phải cố gắng hơn.

Bởi vì cuộc đời tôi, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi muốn thi lên thạc sĩ, nên đăng ký tài khoản trên diễn đàn Nam Trung Đại.

Hồi đó, diễn đàn này rất nổi.

Tôi tìm tài liệu, đặt câu hỏi trên đó.

Và tôi quen được Chu Tưởng.

Anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Nam Trung Đại.

Thời điểm đó, điện thoại thông minh bắt đầu thịnh hành, WeChat cũng mới xuất hiện.

Tôi mua một chiếc smartphone, đăng ký tài khoản WeChat, người bạn đầu tiên của tôi chính là anh ấy.

Chu Tưởng có tư duy rất rõ ràng, cảm xúc ổn định, tính tình hiền lành và nhiệt tình.

Chúng tôi trò chuyện rất nhiều.

Về những bộ phim kinh điển, những bài hát mới ra, những bài toán hóc búa chưa giải được, đôi khi còn thảo luận về triết học.

Hai tháng sau, tôi có chuyến giao trà cho khách gần trường anh ấy.

Anh hỏi tôi có muốn gặp mặt không.

19

Hôm đó, thời tiết rất đẹp.

Gió cuối tháng tư thổi qua mặt, mang theo hơi nóng.

Anh ấy cao khoảng 1m73, làn da trắng, dáng người gầy.

Mặc sơ mi caro, quần kaki, đeo ba lô, đứng dưới một cây long não lớn đợi tôi.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết lúc nào cũng là trai xinh gái đẹp.

Nhưng ngoài đời, có mấy ai là nam thần nữ thần?

Những con người bình thường cũng sẽ gặp được tình yêu thôi.

Tôi nhìn chiếc áo sơ mi caro của anh ấy, bật cười:

“Đúng chuẩn dân kỹ thuật luôn.”

Anh có vẻ hơi căng thẳng, gãi đầu:

“Xấu lắm à? Hôm qua tôi mới mua đấy.”

“Tóc cũng mới cắt nữa.”

“Tốt mà, tôi toàn mặc đồ cũ, biết vậy cũng mua cái mới.”

Anh xua tay liên tục, đôi mắt sáng lên:

“Không cần đâu, như thế này cũng đẹp lắm rồi.”

Hành trình yêu đương của những người bình thường cũng chỉ bình thường như vậy.

Không có trà xanh, không có kẻ thứ ba, không có tranh cãi kịch tính.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, leo núi, đi dạo phố, xem phim.

Giữa tháng năm, chúng tôi cùng đi xem Gửi Thời Thanh Xuân Sẽ Qua Của Chúng Ta.

Cuối phim, cả rạp vang lên tiếng sụt sùi.

Chỉ có tôi là hơi mơ hồ, trống rỗng:

“Tôi không thể đồng cảm với bộ phim, có lẽ vì chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu.