Chương 2 - Con Gái Của Chiến Binh
Tôi theo bước Nhạn Nhạn lặng lẽ trôi vào nhà của Tang Kỳ Thâm.
Anh đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.
Nhạn Nhạn bối rối kéo quai cặp nhỏ của mình, cuối cùng ngồi phệt xuống sàn, từng món một lôi đồ trong cặp ra.
Vì thế khi Tang Kỳ Thâm quay lại, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là hơn chục chiếc bánh mì đậu đỏ nằm rải rác dưới sàn.
Anh sững người, không biết nên nói gì:
“Con đói à?”
Nhạn Nhạn lắc đầu, rồi đẩy mấy chiếc bánh về phía anh.
“Chú ơi, đây là phần thưởng để chú giúp con tìm mẹ.”
Tang Kỳ Thâm cầm một chiếc lên, ngắm nghía:
“Loại bánh mì đậu đỏ này một đồng một gói, mẹ cháu chỉ cho cháu ăn cái này thôi à?”
Nhạn Nhạn nghiêng đầu đầy ngạc nhiên:
“Đây là món mẹ thích nhất mà. Mẹ nói ăn cái này khiến mẹ thấy hạnh phúc.”
Bàn tay đang cầm bánh của Tang Kỳ Thâm khựng lại, sau một lúc lâu bỗng bật cười lạnh.
“Cô ấy lừa cháu đấy. Cô ta đâu thèm để mắt tới loại đồ rẻ tiền này.”
“Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm là thiếu phu nhân nhà họ Tống. Ra đường có xe sang đưa đón, ăn cơm thì toàn nhà hàng Michelin, sao lại ăn loại bánh có mùi nghèo nàn thế này?”
Ngón tay trong suốt của tôi chạm nhẹ vào chiếc bánh, âm thầm phản bác trong lòng.
Không phải vậy. Em chưa bao giờ muốn đi xe sang, cũng không cần ăn món cao cấp.
Nếu được lựa chọn, em nguyện cả đời ăn bánh đậu đỏ, cũng không muốn làm thiên kim thật hay mợ lớn nhà giàu.
Nhưng số phận của tôi lại là vai phản diện độc ác.
Tôi vốn dĩ đã định sẵn sẽ làm đủ chuyện xấu, định sẵn không được ai yêu quý, và cuối cùng là chết không toàn thây.
Tôi thức tỉnh vào năm hai mươi tuổi…
Tôi biết mình là một nhân vật phản diện độc ác trong một cuốn sách, làm đủ mọi chuyện xấu và cuối cùng chết trong bụng cá.
Còn Tang Kỳ Thâm — anh chỉ là vài dòng ít ỏi trong sách, được miêu tả như bạn trai cũ của nữ phụ độc ác.
Sau khi tôi chết, anh sẽ bước lên đỉnh cao sự nghiệp, trở thành truyền kỳ thương giới.
Tôi vừa mơ hồ vừa sợ hãi, nên đã đưa Tang Kỳ Thâm đến một nơi cách rất xa mạch truyện xa đến mười vạn tám nghìn dặm.
Năm hai mươi lăm tuổi, Tang Kỳ Thâm cầu hôn tôi.
Tôi vui mừng và xúc động đeo chiếc nhẫn ấy vào tay.
Tôi từng nghĩ mình đã chiến thắng số phận.
Nhưng giây tiếp theo, người vừa đeo nhẫn cho tôi — Tang Kỳ Thâm — lại đột ngột rơi vào hôn mê.
Anh hôn mê suốt nửa tháng, chức năng cơ thể yếu đi từng chút một.
Nguyên nhân không rõ.
Cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng nói nghẹn ngào đầy kích động — họ bảo tôi là con ruột của họ.
Khoảnh khắc đó, tôi liền hiểu được rằng:
Con người không thể kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng mình có thể thắng được số phận.
Kết cục của việc chống lại định mệnh — chính là mọi thứ bạn trân trọng, sẽ vì bạn mà bị hủy diệt.
Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo ngoài phòng ICU, cả cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.
Tôi đưa tay lên, ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn.
Chiếc nhẫn ấy từng chứa đựng tất cả hy vọng và tương lai của tôi,
Nhưng giờ đây nó lại nặng như ngàn cân — đang gánh lấy cả mạng sống của Tang Kỳ Thâm.
Từng chút một, tôi tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay.
Chất kim loại lạnh lẽo rời khỏi làn da, cũng mang theo đi tia sáng cuối cùng trong linh hồn tôi.
Tôi đặt chiếc nhẫn xuống sàn đá lạnh lẽo bên ngoài phòng ICU, bước chân loạng choạng đi ra ngoài, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.
Tối hôm đó, tôi lập tức đến Kinh thành để nhận người thân.
Tang Kỳ Thâm tỉnh lại trong bệnh viện.
Chúng tôi đã chia tay trong cảnh quá mức thảm hại.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ hận tôi đến tận xương tủy.
Nhưng vào ngày tôi bị đuổi khỏi nhà họ Lâm,
Tang Kỳ Thâm đã vội vã xuất hiện ở cổng nhà họ Lâm bụi bặm chưa kịp phủi sạch, câu đầu tiên vẫn là:
“Lâm Mộ Thu, em chẳng còn gì cả. Vậy em có chịu kết hôn với anh không?”
Nếu tôi là Tang Kỳ Thâm, có lẽ tôi cũng sẽ hận Lâm Mộ Thu đến thấu xương.
Tất cả thể diện và lòng tự trọng của anh, đều bị người phụ nữ xấu xa như tôi phá hủy sạch sẽ.
Nhưng… Nhạn Nhạn của tôi không biết gì cả.
Con bé siết chặt nắm tay nhỏ, đứng lên cãi lại Tang Kỳ Thâm vì tôi:
“Chú ơi, mẹ con không phải người xấu!”
Tang Kỳ Thâm thản nhiên xé bao bánh đậu đỏ, cắn một miếng:
“Mẹ cháu ham hư vinh, ghét nghèo yêu giàu, vì tiền mà bỏ rơi người từng đồng cam cộng khổ với mình — đó là sự thật.”
Tôi đứng bên cạnh, vừa xấu hổ vừa chột dạ.
Dù những lời ấy là thật, nhưng nói ra trước mặt con gái tôi như vậy, tôi vẫn cảm thấy nhục nhã.
Nhạn Nhạn giậm chân, giận dữ nói:
“Không phải! Mẹ con không thích tiền! Mẹ còn mang tiền trong ống heo của con đi quyên góp cho mấy con mèo nhỏ bên đường nữa kìa!”
Tang Kỳ Thâm chẳng buồn ngẩng mắt lên:
“Ồ, vậy mẹ cháu thật là nhân hậu quá.”
Giọng điệu ấy khiến tôi càng cúi gằm đầu thấp hơn.
Nhạn Nhạn càng cuống:
“Mẹ… mẹ cũng không ghét chú nghèo! Mẹ… mẹ hay nhìn ảnh chú rồi khóc!”
Lời này vừa dứt, động tác nhai của Tang Kỳ Thâm khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn giả vờ thản nhiên tiếp tục:
“Đó là nước mắt cá sấu.”
“Cá sấu?”
Nhạn Nhạn rõ ràng không hiểu ẩn dụ đó, gương mặt nhỏ lộ vẻ ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm.
“Mẹ con thật sự khóc mà! Khóc rất buồn! Ảnh của chú bị nước mắt mẹ làm ướt hết rồi đấy!”
Tôi: “……” (Không biết nên chui vào đâu cho đỡ quê)
Cuối cùng, Tang Kỳ Thâm cũng ngẩng đầu lên. Anh im lặng vài giây, rồi cười lạnh:
“Vậy à? Thế cô ấy có vừa khóc, vừa đếm tiền mà nhà họ Tống cho cô ấy không?”
“Không có!” – Nhạn Nhạn lập tức phản bác.
“Mẹ đếm là… là đậu đỏ! Mẹ vừa nhìn ảnh bố, vừa đếm hạt đậu đỏ! Mẹ nói, đếm đến một trăm hạt thì bố sẽ quay về!”
Không khí lập tức như đóng băng.
Bàn tay Tang Kỳ Thâm đang cầm bánh mì dừng giữa không trung, đầu ngón tay siết lại khẽ run.
Còn tôi — linh hồn trong suốt, cũng bị câu nói ấy ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy.
Bởi vì đó là sự thật.
Trong vô số đêm tối lạnh lẽo, bị ánh mắt lạnh nhạt và sự cô đơn vùi dập đến nghẹt thở,
Đó là nghi lễ ngu ngốc và đầy thấp hèn duy nhất mà tôi có thể làm được.
Tôi ngồi bóc từng hạt đậu đỏ trong bánh mì, bỏ vào chiếc bát sứ nhỏ,
đếm từng hạt, như một con ngốc bướng bỉnh,
hy vọng rằng đến một con số nào đó — mơ hồ, không thực — phép màu sẽ đến, và anh sẽ quay về.
Khi còn nhỏ, tôi và Tang Kỳ Thâm không có tiền, thứ duy nhất có thể ăn được mỗi ngày,
chính là loại bánh mì đậu đỏ rẻ tiền nhất này…
Nhưng Tang Kỳ Thâm khi ấy luôn phải ra ngoài làm thêm.
Anh thường mua từng thùng bánh mì đậu đỏ mang về, rồi nói với tôi:
“Tiểu Thu, em ăn đến chiếc bánh thứ ba, thì anh trai sẽ về với em nha.”
“Tiểu Thu, em ăn đến hạt đậu đỏ thứ một trăm, thì anh trai sẽ quay về nha.”
Anh luôn như vậy — thông minh, khéo léo, biết cách treo trước mặt tôi từng củ cà rốt nhỏ, nhưng chưa bao giờ nuốt lời.
Nhưng mà…
Về sau, tôi đã ăn biết bao nhiêu là bánh đậu đỏ.
Tôi đã đếm hết hạt này đến hạt khác…
Thế mà Tang Kỳ Thâm của tôi — mãi mãi không quay lại nữa.
—
Rõ ràng Tang Kỳ Thâm cũng đang nhớ lại quá khứ.
Sắc mặt anh trắng bệch,
anh lúng túng nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng, rồi lần đầu tiên nghiêm túc hỏi Nhạn Nhạn:
“Con nói mẹ bị quái vật bắt đi… là có ý gì? Mẹ bị bệnh sao?”
Đôi mắt của Nhạn Nhạn bỗng sáng lên.
Con bé cẩn thận đẩy chiếc bánh về trước mặt anh:
“Bà nội nói, mẹ bị bắt vào trong biển rồi.”
“Trong biển có cá mập to lắm!”