Chương 9 - Con Đường Riêng Của Tôi

9

“Anh muốn quay lại với em.” — Anh ta nói như đó là điều hiển nhiên.

“Không thể.” — Tôi dứt khoát.

“Tại sao?”

Ánh mắt anh ta thoáng chốc tối sầm lại.

“Chỉ vì anh từng phạm một sai lầm mà em định kết thúc tất cả sao? Ai mà chẳng từng sai? Sao em không thể cho anh một cơ hội?”

Tôi lạnh lùng đáp: “Chu Vũ, anh vẫn chưa hiểu.”

“Tôi rời xa anh không phải vì anh từng mắc lỗi… mà là vì tôi đã nhìn rõ con người thật của anh.”

“Sự ích kỷ, ngạo mạn, và cả sự thiếu tôn trọng của anh với tôi — một con người độc lập.”

“Ngay từ đầu, chúng ta đã không đi cùng một hướng. Chỉ là thời tuổi trẻ, vô tình đồng hành một đoạn đường mà thôi.”

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

Nhưng anh ta đột ngột ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

“Hứa Nguyện, đừng đi…”

Anh ta vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi… Đừng bỏ anh…”

Tôi cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ mình.

Người từng kiêu ngạo không ai bằng trước mặt tôi — giờ đây lại yếu đuối như một đứa trẻ, ôm tôi mà bật khóc.

Cơ thể tôi cứng đờ. Tôi để mặc anh ta ôm, nhưng trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh.

Nước mắt là thứ rất quý giá khi còn yêu.

Nó có thể đổi lấy an ủi, lời nói dịu dàng, thậm chí là một lời hứa.

Nhưng khi đã không còn yêu, nước mắt trở nên rẻ rúng — thậm chí là phiền toái.

Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Chu Vũ, anh khóc xong chưa?”

Anh ta cứng người lại. Tiếng khóc nghẹn ngào chợt dừng.

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên khuôn mặt đẫm nước của anh, khiến anh càng thêm thảm hại.

“Anh…” — Anh ta định nói gì đó, nhưng tôi cắt ngang.

“Mỗi người đều có quyền lựa chọn, và cũng phải học cách chịu trách nhiệm với lựa chọn đó.”

Tôi gỡ từng ngón tay đang ôm chặt lấy eo mình, rồi quay người lại.

“Anh đã chọn Giang Tâm. Chọn Dung Thành vì ít áp lực hơn. Chọn cách hạ thấp tôi để cảm thấy mình cao hơn.”

“Tất cả… đều là do anh tự chọn.”

“Giờ em cũng đã có lựa chọn của riêng mình.”

“Em chọn ở lại Thâm Thị, chọn dựa vào chính bản thân.”

“Và trong lựa chọn đó, từ lâu đã không còn có anh.”

Anh ta chết lặng, lảo đảo lùi lại một bước.

Anh nhìn tôi, ánh mắt cuối cùng chỉ còn lại một màu tro tàn tuyệt vọng.

“Anh hiểu rồi…” — anh lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi mất.

Anh nhìn tôi lần cuối, rất sâu.

Rồi xoay người, từng bước một đi vào màn đêm vô tận.

Bóng lưng anh, dưới ánh đèn đường kéo dài ra mãi — cô đơn đến nhói lòng.

Lần này, tôi biết… anh sẽ không quay lại nữa.

Tôi đứng yên đó, nhìn theo hướng anh biến mất, cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, luồng không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực, khiến tôi cảm thấy tỉnh táo và nhẹ nhõm chưa từng có.

Về sau, tôi không còn gặp lại Chu Vũ nữa.

Nghe nói, cuối cùng anh ta cũng rời khỏi Thâm Thị, quay về quê nhà — sống một cuộc đời ổn định nhưng tầm thường.

Còn tôi, vẫn tiếp tục tiến bước trên hành trình của mình tại Tằng Vân, không ngừng vượt chướng ngại.

Một năm sau, tôi vượt qua kỳ đánh giá của chương trình Thanh Vân, chính thức được giữ lại làm việc tại bộ phận đầu tư chiến lược — trở thành quản lý dự án trẻ nhất công ty.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến chàng trai từng đứng cùng tôi trên sân thượng thư viện năm ấy, nói về tương lai với ánh mắt sáng rực.

Nhưng kỷ niệm đó không còn khiến tôi đau lòng nữa.

Nó chỉ là một khúc dạo nhỏ trong bản nhạc thanh xuân của tôi — nhắc tôi luôn phải tỉnh táo, luôn phải độc lập, và sống vì chính mình.

Tương lai của tôi, vẫn còn cả bầu trời sao và đại dương rộng lớn đang chờ tôi khám phá.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)