Chương 8 - Con Đường Riêng Của Tôi
8
Không chỉ là sự công nhận cho những nỗ lực suốt nửa năm qua mà còn là bệ phóng quan trọng trong sự nghiệp.
Cuộc đời tôi, đang tăng tốc tiến về một độ cao mà trước đây tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Sau khi trở thành trợ lý dự án của Tổng Thẩm, lịch làm việc của tôi kín đặc.
Tôi theo ông ấy dự đủ loại cuộc họp cấp cao, tiếp cận với những bí mật kinh doanh cốt lõi của tập đoàn, bay khắp cả nước để khảo sát dự án cùng ông.
Tổng Thẩm là một lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu công việc gần như hoàn hảo.
Nhưng ông cũng không bao giờ keo kiệt lời hướng dẫn — mỗi khi tôi rơi vào bế tắc, ông đều chỉ ra vấn đề một cách sắc bén và mở ra hướng đi mới.
Làm việc dưới quyền ông tuy áp lực cao, nhưng tôi trưởng thành với tốc độ chưa từng có.
Hôm đó, chúng tôi vừa kết thúc chuyến công tác ở Kinh Đô và hạ cánh tại sân bay Thâm Thị.
Vừa ra khỏi sảnh đến, tôi liền nhìn thấy một bóng dáng nổi bật trong đám đông — nhưng nổi bật theo cách lạc lõng.
Chu Vũ.
Anh ta gầy đi nhiều, trông tiều tụy hẳn. Mặc chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, tóc rối bời, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rối loạn và mâu thuẫn.
Tôi cau mày theo phản xạ, kéo vali định vòng qua anh ta mà đi.
“Hứa Nguyện!”
Anh ta bước nhanh tới, chặn ngay trước mặt tôi.
Thẩm tổng cũng dừng lại, ngoảnh lại nhìn chúng tôi, ánh mắt có phần dò xét.
“Cần tôi giúp gì không?” — Ông ấy hỏi.
“Không cần đâu ạ, ngài cứ đi trước. Đây là một… bạn học cũ của em.”
Tôi không muốn nhắc lại quá khứ giữa tôi và Chu Vũ.
Ông gật đầu, không hỏi thêm gì nữa và rời đi.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Chu Vũ khàn giọng nói.
“Chúng ta chẳng còn gì để nói cả.” Tôi lạnh nhạt từ chối.
“Chỉ mười phút… không, năm phút thôi!” — Anh ta gần như van nài — “Anh bay từ Dung Thành đến đây là để gặp em.”
Tôi nhìn anh ta trong bộ dạng hèn mọn ấy, trong lòng chẳng chút xót xa, chỉ thấy mệt mỏi.
“Chu Vũ, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Anh cứ bám riết như vậy, còn thấy có ý nghĩa sao?”
“Anh hối hận rồi, Hứa Nguyện.”
Anh ta đỏ mắt, nắm lấy tay tôi:
“Anh không nên đến Dung Thành, không nên vì Giang Tâm mà bỏ rơi em. Rời xa em rồi, anh mới nhận ra… anh không thể sống thiếu em.”
“Thứ anh không thể sống thiếu… không phải là tôi.”
Tôi rút tay ra.
“Anh chỉ không thể chấp nhận việc mình đã thất bại, không còn ai ngưỡng mộ. Thứ anh đang tiếc nuối — là cái hình tượng được tôi ngưỡng vọng, được tôi phụ thuộc ngày trước.”
Anh ta chết lặng, như thể bị tôi bóc trần tận đáy lòng.
Mặt anh tái đi thấy rõ.
“Hứa Nguyện… cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Anh hạ giọng, cầu xin:
“Chúng ta bắt đầu lại, anh quay về Thâm Thị, anh sẽ cùng em cố gắng. Mình quay về như lúc xưa được không?”
“Không thể quay lại nữa rồi.”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết.
“Chu Vũ, anh chưa từng hiểu tôi.”
“Anh nghĩ tôi đến Thâm Thị là để chứng minh điều gì đó cho anh à?”
“Tôi đến đây không phải vì bất kỳ ai — mà là vì chính bản thân tôi. Vì Hứa Nguyện – người muốn tự mình đứng vững, muốn được nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn.”
Cuộc chia tay ở sân bay không phải là hồi kết.
Chu Vũ dường như đã hạ quyết tâm, từ bỏ công việc ở Dung Thành và thật sự quay lại Thâm Thị.
Anh ta thuê một căn phòng nhỏ gần công ty tôi, ngày nào cũng đứng dưới tòa nhà chờ tôi tan làm, không thiếu một buổi.
Anh ta thường mang theo loại bánh ngọt tôi từng thích nhất, hoặc một bó hoa tươi, đứng giữa dòng người nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.
Hành động của anh ta chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp công ty tôi.
Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán, nói rằng tôi có một người yêu cũ si tình đang diễn vai “gã trai hối lỗi ngoài đời thực”.
Những lời đồn ấy khiến tôi vô cùng phiền phức.
Tôi đã cảnh cáo anh ta nhiều lần, yêu cầu đừng đến làm phiền tôi nữa.
Nhưng anh ta cứ giả điếc làm ngơ, vẫn cố chấp thể hiện sự “ăn năn” theo cách của riêng mình.
Tối hôm đó, tôi tăng ca đến khuya.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty, tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đêm đông ở Thâm Thị lạnh đến cắt da.
Chu Vũ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, co ro giữa gió rét, trong tay ôm một bình giữ nhiệt.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức chạy tới, gương mặt cố gắng nở một nụ cười lấy lòng.
“Hứa Nguyện, cuối cùng em cũng tan làm rồi. Anh nấu canh cho em, mau uống đi cho ấm.”
Tôi nhìn đôi môi tím tái và đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của anh ta, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi.
Chúng tôi — sao lại biến thành một cuộc giằng co mệt mỏi và đáng thương như thế này?
“Chu Vũ, rốt cuộc anh muốn gì?” — Tôi cố kiềm chế sự bực bội.