Chương 4 - Cỏ Xuân Năm Sau Sẽ Xanh Tốt

[4/10]

13

Mấy ngày kế tiếp, ta kiểu gì cũng sẽ kiếm cớ đem Tiểu Lăng điều đi, sau đó len lén tại phòng bếp nấu lá bùa.

Đảo mắt liền tới mười lăm.

Ngày này, ta vừa đem nước bùa uống xong, Tiểu Lăng bỗng nhiên từ bên ngoài vọt vào.

"Không xong, tiểu thư, ngươi mau quay trở lại đi —-"

Thanh âm của nàng im bặt mà dừng. Bởi vì, nàng phát hiện ta đứng trước bếp.

"Tiểu thư ngươi đang làm gì?"

Tiểu Lăng biểu lộ có một chút hoảng sợ,

"Ngươi uống chính là cái gì? Ngươi sẽ không phải lén dấu ta đi tìm chết đó chứ?"

"Đừng lo lắng." Ta bất động thanh sắc mà thả chén xuống.

"Chỉ là cuống họng ta không thoải mái, sắc thuốc phong hàn thôi."

Mắt thấy nàng ấy vẫn là bán tín bán nghi, ta trực tiếp đổi chủ đề.

"Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?"

Tiểu Lăng lúc này mới kịp phản ứng, thao thao bất tuyệt cùng ta cáo trạng.

14

Nguyên lai, Phó Cảnh Nguyên hôm nay cùng Tô Ngọc Nghiên ra ngoài nghe hí kịch.

Trên đài hát chính là vỡ chiêu quân biên cương xa xôi. Hai người ngồi ở tủ lâu trong cùng 1 phòng, vui vui vẻ vẻ mà nghe.

Chỉ cách một bức bình phong, phía bên kia nghe đến danh tự của Tô Ngọc Nghiên.

"Việc hòa thân này, làm cho muội nghỉ đến chuyện của công chúa Tô Ngọc Nghiên, muội còn chưa từng nghe nói qua công chúa hòa thân có thể trở về, nàng ta thật là lần đầu tiên mới nghe."

"Haiz… , trở về cũng vô dụng, ngươi chưa từng nghe qua tập tục của Địch quốc sao? Cha chết, gả cho nhi tử, nhi tử chết, tiếp tục gả cho cháu trai, ai biết Ngọc Nghiên công chúa này có phải là phục thị qua tổ tôn ba đời, trở về cũng không ai muốn ⋯•"

Tô Ngọc Nghiên cùng Phó Cảnh Nguyên lúc ấy cùng bọn hắn vẻn vẹn chỉ cách một cái bình phong, rõ ràng nghe những này câu nói này.

Giai nhân chịu nhục rơi lệ, Phó Cảnh Nguyên trực tiếp rút kiếm nhào tới.

"Các ngươi những rượu này túi gói cơm! Nếu không phải vì cuộc sống của các ngươi an an ổn ổn trôi qua, A Ngọc cần phải đi hòa thân sao? Các ngươi ngược lại thì tốt rồi, không biết mang ân, còn đang nói loạn cắt bỏ cái lưỡi đi!"

"Đừng nói nữa ....." Tô Ngọc Nghiên đỏ mắt tới cản hắn.

"Bọn hắn nói đúng, là ta không xứng với với những lương nhân này."

"Ai nói!" Phó Cảnh Nguyên một phát bắt được tay của nàng, quét mắt đến đối diện hai người.

"Các ngươi nghe cho kỹ, Ngọc Nghiên công chúa là người của bản vương, ai không thể hòa hợp với nàng, chính là cùng bản vương đối nghịch!"

Đối diện hai người thần sắc hậm hực, nhưng miệng bên trong vẫn là nói thầm:

"Vương gia, loại lời này có thể nói cho chúng ta nghe, chẳng lẽ lại còn dám chiêu cáo thiên hạ cho tất cả mọi người .•"

"Ngươi!" Phó Cảnh Nguyên cầm kiếm liền muốn chém người, bị Tô Ngọc Nghiên gắt gao ngăn lại.

"Cảnh Nguyên, đừng xúc động, ngươi có thể nói những lời này an ủi ta, ta đã rất thỏa mãn.”

"Xem đi, Ngọc Nghiên công chúa chính mình cũng biết, vương gia ngươi là an ủi người." Phó Cảnh Nguyên tức đến thở không không được. Trên lầu động tĩnh quá lớn, dưới lầu một đám người đã sớm duỗi cái đầu hướng bên này nhìn qua.

Giờ phút này, từng đôi mắt tất cả đều tụ tập ở trên người hắn.

Hắn khẽ cắn môi, trực tiếp đem Tô Ngọc Nghiên ôm vào trong ngực, đối với đám người dưới lầ, lại lặp lại một lần lời nói mới vừa rồi.

15

Tiểu Lăng càng nói càng tức giận.

"Không chỉ như thế, vương gia vì hả giận, còn đem hai người kia dùng dây thừng trói lại, hiện tại chính treo ngược ở bên ngoài vương phủ cho tất cả mọi người nhìn!" Hay cho một chiêu giết gà dọa khỉ.

Chỉ tiếc , không cho người Vương phi như ta lưu lại một chút mặt mũi nào.

Ta thở dài một hơi, trong lòng mang nổi tâm tình rất phức tạp.

Vì sao trước khi ta rời khỏi đây, còn phải đưa ta một phần đại lễ như vậy chứ? Ta đi theo Tiểu Lăng ra hướng đại môn vương phủ. Giờ phút này, Phó Cảnh Nguyên tức giận đùng đùng đứng ở đằng kia.

Trông thấy ta đi tới, hắn tựa hồ có một chút chột dạ, nhưng lại rất nhanh khôi phục như thường.

"Ngươi tới làm gì?"

Ta há to miệng, còn chưa lên tiếng, Tô Ngọc Nghiên ngược lại mở miệng trước, nàng ta vẫn như cũ là bộ kia không kiêu ngạo không tự ti dáng vẻ.

"Muội muội, hi vọng ngươi đừng nên hiểu lầm, Cảnh Nguyên là vì thay ta giải vây mới nói như vậy, cũng không phải là thật cần hưu ngươi." Thường ngày ta luôn luôn có thể nhẫn thì nên nhẫn. Nhưng bây giờ, ta cũng nhanh muốn đi, rốt cuộc không cần sợ đầu sợ đuôi cố kỵ cái gì.

"Vậy ta có thể hưu hắn không?" Ta hỏi.

Thanh âm của ta cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người nghe được rõ ràng. Phó Cảnh Nguyên gầm lên trước tiên.

"Lâu tiêu, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

"Ta không có nói bậy ...."

Ta vốn muốn nói

"Ta đối với ngươi thất vọng đến cực điểm, cũng không muốn tiếp tục gặp ngươi" , nhưng cổ họng bỗng nhiên nóng lên, một giây sau, ta cứ thế mà trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột.

Trước khi ta kịp thở ra một hơi, trái tim lại trào lên một trận đau đớn.

Một mảnh kim tinh hiện lên ở trước mặt ta ...... Cảnh tượng cuối cùng ở phút cuối còn thanh tỉnh là Phó Cảnh Nguyên mặt lộ vẻ kinh hoảng, hướng ta chạy vội tới. Tựa hồ như ta đã có một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, ta dường như cách luồn bạch quang rất gần rất gần. Nhưng khi lúc ta liều mạng đưa tay chạm đến nó, lại bị nó bỗng nhiên đẩy trở về. Ta chậm rãi mở mắt ra ...... Bên tai vang lên tiếng cãi vã.

"Cút, cút cho ta, tiểu thư không muốn gặp các ngươi!"

"Đến phiên một hạ nhân như ngươi, cũng dám đối bản vương hô to gọi nhỏ?"

"Ta hô to gọi nhỏ đó thì thế nào? Đối với chó không phải cần hô thì nó mới nghe sao?"

"Ngươi dám mắng bản vương ?"

"Ta chính đang mắng ngươi đó thì sao, nếu ngươi nghe không rõ, chờ ngươi chết rồi ta còn có thể khắc lên trên tấm bia mộ của ngươi!"

"Người đâu, đem nàng ta kéo xuống hành trượng đánh chết!"

"Chậm đã —" Ta vươn tay, gian nan lên tiếng,

"Phó Cảnh Nguyên, ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không tổn thương Tiểu Lăng ....."

"Ngươi nhìn ngươi xem đã đem nàng ta dưỡng thành cái dạng gì, ta sớm muộn cũng có một ngày rút đầu lưỡi của nàng ta!"

Tiểu Lăng không để ý tới hắn, chỉ là ngạc nhiên nhào về phía ta:

"Tiểu thư, người đã tỉnh!" Ta bất đắc dĩ gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Hôm nay là ngày mười mấy?"

"Mười bảy a tiểu thư, người hôn mê hơn một ngày, muội đều bị người hù chết."

"Mười bảy?!" Ta muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đều không có khí lực, lại nằng nặng ngã về trên giường.

Vì cái gì đã ngày mười bảy, ta còn ở nơi này? Ta đang còn cảm thấy bất an thì Tô Ngọc Nghiên đã đi vào rồi.

"Muội muội cảm giác thế nào, ta mang theo ngự y trong cung, đặc biệt tới giúp ngươi xem bệnh."

Ta cả người vẫn đang còn như ở trong mộng, Tô Ngọc Nghiên đã mỉm cười hướng phía sau vẫy vẫy tay. Một nam nhân lập tức đi tới, quỳ xuống đất lễ bái.

Tô Ngọc Nghiên phân phó hắn:

"Ngẩng đầu lên, để muội muội nhìn xem mặt của ngươi." Nam nhân làm theo. Ta chính không rõ ràng cho lắm. Nhưng mà, ánh mắt ta đảo qua, ta bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là đạo sĩ cho ta lá bùa sĩ sao! Vì sao hắn lại ở chỗ này? Tô Ngọc Nghiên vẫn như cũ là bộ dang mang thần sắc vân đạm phong khinh kia. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta đã suy nghĩ thông suốt. Ta bị nàng lừa!

16

Nam nhân làm bộ giúp ta xem mạch, quay đầu bẩm báo Phó Cảnh Nguyên.

"Vương gia, Vương phi đây là phục độc a, đến tột cùng là vì chuyện gì, lại để Vương phi chủ động tìm chết?" Phó Cảnh Nguyên nghe xong, trên mặt vốn cũng có chút ít lo lắng trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

"Lâu Tiêu, một chiêu này ngươi đến cùng còn muốn dùng bao nhiêu lần nữa? Ngươi rõ ràng hiểu rõ ta nhất." Ngươi nếu là trực tiếp chết, ta có thể còn có thể để mắt đến ngươi, nhưng ngươi lần lượt dùng giả chết dùng phương thức này đoạt sủng, thật sự làm cho ta chán ghét đến cực điểm!" — Ta tự nhiên minh bạch hắn ý tứ.

Lúc trước, ta cùng Phó Cảnh Nguyên tình cảm tốt nhất lúc, hắn đã từng hướng ta kể ra qua tâm sự của hắn.

Hắn nói mình rõ ràng là hoàng hậu sở sinh, thế nhưng địa vị còn không bằng hoàng tử khác.

Bởi đây toàn bộ đều vì hoàng hậu khinh thường dùng tranh thủ tình cảm, mà những nữ nhân khác trong hậu cung lại có quá nhiều thủ đoạn.

Có lẽ là đã trải qua những thua thiệt năm xưa, hắn xem thường thủ đoạn đoạt sủng.

Mà bây giờ, hắn nhận định ta chính là dạng này người.

"Lâu Tiêu —" Phó Cảnh Nguyên xụ mặt gọi ta.

"Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, ngươi nếu còn hồ nháo như vậy, ta sẽ hưu ngươi thật." Ta nghiên mặt đi nơi khác.

Không muốn nghe hắn nói chuyện, cũng không nghĩ tới phải giải thích cái gì. Dù sao, điề bí mật nhất của ta hắn đều không có tin tưởng qua.

Lại có thể tin tưởng cái gì khác nữa đây?