Chương 3 - Cỏ Xuân Năm Sau Sẽ Xanh Tốt

[3/10]

09

Tỉnh lại lần nữa đại khái là đã là đêm khuya.

Xung quanh tối om, chỉ có bên cạnh trên mặt bàn đốt ngọn đèn. Mà Tiểu Lăng chính nằm sấp bên cạnh ta ngủ.

Vì để không đánh thức nàng,

Ta tiếp tục yên tĩnh nằm tại kia, trong đầu tự hỏi sự tình phát sinh gần nhất.

Đơn giản tìm chết hiển nhiên không cách nào làm cho ta trở lại nguyên bản thế giới.

Hơn nữa, tại thời khắc mấu chốt Tiểu Lăng luôn có thể tìm tới ta.

Ta chẳng những không chết được, thân thể còn phải bị một phen tội, tỉnh lại lại muốn cùng Phó Cảnh Nguyên tiếp tục cãi cọ ......

Không được.

Tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, ta nhất định phải tìm biện pháp khác.

Trong lúc ta đang suy nghỉ, Tiểu Lăng còn buồn ngủ giúp ta đấp chăn mền. Một giây sau, nàng ngạc nhiên gọi ta:

"Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi?"

Ta nhẹ nhàng lên tiếng, hướng nàng đạo:

"Tiểu Lăng, nếu có một ngày ta đột nhiên không thấy, ngươi làm vạn không cần lo lắng.”

"Vậy chứng tỏ ta rốt cục đã về nhà, ngươi nhớ kỹ mở hộp trang điểm phía dưới ra, bên trong có đồ của ta đưa ngươi."

"Có ý tứ gì ạ?" Tiểu Lăng xoa xoa con mắt, có chút mê mang.

"Về nhà vì sao không mang theo muội? Không phải tiểu thư, ngừoi đang nói mơ sao?

Có ta nhìn, người làm sao có thể đột nhiên không thấy nữa đâu?"

"Đúng nha ...... Có lẽ đang nói mơ đi."

10

Ngày kế tiếp tỉnh lại, ta mặc vào một thân quần áo giản tiện, lên cỗ xe ngựa xuất phủ.

Tiểu Lăng không biết ta muốn làm gì, chỉ là tiếp tục một tấc cũng không rời theo sát ta.

Chúng ta đi ra ngoại ô đến trước một ngôi chùa nổi danh.

Ta góp rất nhiều hương hỏa, mới gặp được trụ trì có rất có danh vọng rất cao.

Đây là biện pháp ta mới nghĩ ra được.

Chỉ tiếc — Trước mắt trụ trì căn bản nghe không hiểu ám hiệu của ta, chỉ là một mực "A Di Đà Phật" .

"Nữ thí chủ nói giỡn, ngươi làm sao có thể không thuộc về thế giới này đâu?"

Lòng ta trong nháy mắt lạnh một nửa,

Nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định thăm dò:

"Trụ trì cảm thấy trên người ta, có khí tức gì không tầm thường?" Lão trụ trì lại "A Di Đà Phật" một tiếng.

"Nữ thí chủ toàn thân quý khí, tất nhiên là không tầm thường."

Ta chờ mong tâm lần nữa rơi về đáy cốc.

Từ trên núi xuống tới lúc, Tiểu Lăng gặp ta rầu rĩ không vui, còn tưởng rằng ta còn vì sự tình của Phó Cảnh Nguyên phiền muộn, càng không ngừng kể các loại trò cười.

Ta cười không nổi. Bên cạnh trong bụi cỏ lại đột nhiên truyền đến một trận đột ngột tiếng cười.

"Ha ha ha ha!"

Ta cùng Tiểu Lăng đề phòng nhìn qua quá khứ.

Một đạo sĩ cách ăn mặc như nam nhân nhảy ra, vuốt vuốt sợi râu hơi bạc, từ trên xuống dưới đánh giá ta.

Tiểu Lăng ngăn ở trước mặt ta, chửi ầm lên:

"Lão tặc nhân, nhìn cái gì vậy!"

Lão đạo tuyệt không sinh khí, thậm chí không nhìn Tiểu Lăng,

Chỉ là cười híp mắt hỏi ta: "Ngộ nhập cõi trần, ràng buộc đầy người...... Tiểu thư đã tới chỗ này năm sáu năm đi?"

"Phi, chúng ta vừa mới đến." Tiểu Lăng thốt ra.

Mà ta một trái tim gần như sắp nhảy ra lồng ngực.

Chỉ có ta minh bạch, lão đạo là có ý gì.

Ta tranh thủ thời gian hướng hắn hành lễ, lui tất cả mọi người.

"Đạo trưởng có thể giúp ta về nhà sao?"

"Cũng là không phải không được."

Lão đạo vuốt râu. Ta lập tức minh bạch: "Tiền không là vấn đề."

Lão đạo cười ha hả:

"Tiểu thư coi ta là thành dạn người nào?" Hắn từ trong ngực móc ra vài lá bùa.

"Hết thảy bảy cái, ngươi mỗi ngày hòa vào tỏng nước tan ra, ngày thứ bảy vừa vặn mười lăm, mặt trăng lên trên đỉnh, là thời điểm ngươi được như nguyện."

11

Khi người ta quá hưng phấn , tay chân đều trở nên mềm yếu.

Cơ hồ tay ta run rẩy không cầm nổi đồ vật. Lúc lên xe ngựa, dưới chân cũng trượt nhiều lần.

Nếu không phải Tiểu Lăng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ta, ta sợ là có thể trực tiếp té xuống. Sau khi trở lại vương phủ, ta đến thẳng sau bếp, cho người ta đưa một cái lò đến trong viện ta.

Vì không cho Tiểu Lăng suy nghĩ nhiều, ta kiếm cớ đẩy muội ấy đi nơi khác. Giờ phút này, ta ngồi một mình trước lò, tâm càng nhảy càng nhanh, cơ hồ không thở nổi. Rốt cục có thể về nhà.

Ta rốt cục có thể về nhà! Ta miệng đắng lưỡi khô mà nhìn chằm chằm vào mặt nước, cẩn thận từng li từng tí đem lá bùa bỏ vào ...... Nước sôi rất nhanh.

Ngay khi nước trên bếp bắt đầu sôi, ta liền không kịp chờ đợi múc ra một bát. Giờ phút này trời vừa sáng, sương ngoài hiên lại rơi vào trên mặt ta.

Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên có loại cảm giác rất muốn rơi lệ. Tất cả rốt cục có thể kết thúc rồi?

12

Tiểu Lăng từ bên ngoài khi trở về, ta sớm đã thu thập xong hết thảy.

Nàng mảy may không có đem lòng sinh nghi, vừa đi vào viện tử, liền tức giận nói:

"Tiểu thư, cái kia Tô Ngọc nghiên thật sự là càng ngày càng càn rỡ! Nàng thế mà giật dây vương gia, đem củ ấu trong ao nước nhỏ của chúng ta tất cả đều nhổ lên.

"Còn nói cái gì củ ấu xấu xí, không bằng đổi loại hoa sen.

"Sao nàng ta không đem bản thân trồng xuống luôn đi?

Rõ ràng nàng ta mới là Bạch Liên Hoa , đảm bảo không thể giả được!"

Ta sửng sốt một chút. Tiểu Lăng đã buồn bực cong lên miệng:

"Vương gia cũng là não úng nước a, cái gì đều nghe nàng ta, hắn biết rất rõ ràng tiểu thư người thích ăn nhất là củ ấu ...•."

Đúng vậy, ta có chút lắc thần.

Ta thích ăn nhất củ ấu.

Đó là bởi vì ta từ nhỏ đã ở vùng sông nước mà lớn lên. Củ ấu này đối ta mà nói, chính là một phần trong nổi nhớ nhà.

Lúc trước ta ở trong vườn hoa trồng đủ loại uất kim hương, ở trong hồ gieo xuống hạt giống củ ấu, thật sự xem nơi này như nhà mình ...

Nhưng hết thảy đều bị Phó Cảnh Nguyên dung túng cho người khác phá hủy.

Đã như vậy.

"Theo ý ngài ấy đi thôi." Ta hạ mắt nói khẽ.

Dù sao hiện tại ta chỉ muốn quay về, ai còn để ý trong ao nước nhỏ trồng chính cái gì.