Chương 2 - Cô Ta Là Ai
06.
Kim đồng hồ chỉ hai giờ năm phút.
Thứ đó lại đến nữa.
Tôi siết chặt góc chăn.
Tuy nhiên lần này mọi chuyện lại khác.
Tiếng bước chân vang lên, cũng từ hướng đó, nhưng gấp gáp hơn trước.
“Cộc cộc cộc!”
“Có ai không?!” Cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên: “Xin chào? Bên trong có người phải không?”
“Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!” Cánh cửa bị gõ liên tiếp.
“Các người cũng xem cái [Nội quy nhà nghỉ] kia rồi đúng không?” Người đàn ông bên ngoài nói: “Cái đó là giả cả đấy! Tất cả chúng ta đều bị nó lừa rồi!”
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy vểnh tai lên nghe.
“Tôi là khách ở phòng 305, lúc leo núi bị lạc nên phải ở lại đây rồi mắc kẹt luôn!”
“Chúng ta bị lừa hết rồi! Đây là một cái nhà nghỉ bất hợp pháp! Tôi đã bị nhốt ở đây 10 năm, 3475 ngày! Tôi không ra ngoài được! Các người cũng sẽ không ra ngoài được đâu!”
“Bà già kia nuôi cổ, nơi này đã lập sẵn một trận pháp tà ác, chỉ cần đi vào sẽ không bao giờ ra ngoài được!”
Tôi sợ đến mức gần như hét lên.
Tôi quay lại nhìn chồng mình, trông anh có vẻ cảnh giác, nhưng lại không thể hiện cảm xúc gì, dường như không để tâm đến lời nói của người kia.
“Mở cửa đi! Cho tôi vào rồi chúng ta thương lượng!” Người đàn ông tiếp tục nói.
“Mở cửa ra! Các người cũng có thể ra ngoài!”
“Tôi thấy đèn phòng đang sáng! Làm ơn mở cửa đi! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách! Tôi không muốn ch//ết ở đây! Tôi vào đây lúc 30 tuổi, giờ đã 40 tuổi rồi, mẹ tôi vẫn còn đợi tôi về ăn cơm …”
Người đàn ông vừa nói vừa gào khóc không thành tiếng. Giọng của ông ta vốn dĩ đã khàn khàn khó nghe, giờ lại rú lên như tiếng cưa kéo gỗ, làm cho người khác không thể nào chịu nổi.
Trái tim của tôi gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Tôi vừa định đứng dậy thì chồng tôi nắm lấy cánh tay tôi rồi làm động tác “suỵt”.
“Các người không dám mở cửa à?” Người đàn ông kia khóc gào lên: “Các người sợ cái gì? Sợ cái quy tắc đó à? Sợ cái nhà nghỉ này sao?”
“Nếu mỗi phòng đều không dám phản kháng, chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trên thớt hết!”
“Mọi người mở cửa ra đi, tất cả đoàn kết lại, vặn thành sợi dây thừng lao thẳng ra ngoài không phải là được tự do rồi sao? Các người sợ bà già đó chứ gì? Bà ta già sắp ch//ết đến nơi rồi! Các người còn sợ cái gì nữa?”
“Các người muốn ở đây chờ ch//ết à? Như vậy thì mấy người sẽ bị nhốt cả đời! Các người là một đám hèn nhát! Một đám hèn nhát! Các người ch//ết oan cũng đáng! Các người sẽ bị nhốt trong đây đến hết phần đời còn lại!”
Tôi không nhịn được nữa, mở miệng định nói, lại bị chồng tôi bịt chặt miệng.
Tôi bất lực nhìn anh, còn anh lắc đầu với tôi.
Người đàn ông kia liên tục đập cửa, tiếng đập cửa lớn đến mức làm màng nhĩ của tôi đau nhức.
Ông ta càng đập càng hăng, giống như một con hổ bị nhốt trong lồng sắt, dùng hết sức để đập cửa lồng, vừa đập vừa la hét. Cánh cửa của chúng tôi chỉ là một tấm gỗ mỏng, làm sao mà chịu được sự tấn công như vậy?
Khóa cửa đã lỏng ra, phát ra những tiếng va chạm lạch cạch, giống như hàm răng lão hóa sắp rụng của một ông già.
Tôi hốt hoảng, hồn lìa khỏi xác, nhắm hai mắt lại, cả lời trăn trối sau cùng cũng đã nghĩ xong.
“Á!!”
Lúc này ở ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hét.
“Á!!!”
Tiếp theo là một tiếng hét khác.
Như thể có một người khác đột ngột lao tới đánh nhau với người gõ cửa.
“Bịch”, “ầm”, “bốp”, “phịch”
Tiếng cơ thể đập xuống sàn, đầu va vào tường, nắm đấm đập vào xương cốt.
Lúc này đồng hồ treo tường chỉ hai giờ mười phút.
“Hừ”
Vài phút sau, vang lên tiếng rên rỉ, một người trong số đó đã ngã xuống đất, như một ngọn núi nhỏ bị sụp đổ.
Tiếng đánh nhau không còn nữa.
Thế giới lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Im lặng.
Im lặng.
Im lặng.
Tôi không nói lời nào, chồng tôi cũng im lặng.
Trong hành lang có tiếng kéo đồ, giống như tiếng công nhân vận chuyển đang kéo theo một bao tải nặng.
Âm thanh càng lúc càng xa rồi biến mất ở cuối hành lang bên trái.
“Đừng sợ, đi xa hết rồi.” Anh ấy nắm tay tôi.
“Anh nghĩ người gõ cửa là ai?” Tôi run rẩy hỏi.
“Qu//ỷ.”
“Anh nghĩ đó là qu//ỷ à?”
“Rõ ràng rồi. Lúc đầu có tiếng gõ cửa nhưng không thấy người, nghĩa là trong khách sạn này có qu//ỷ. Bọn họ lang thang trên hành lang và cứ đúng năm phút sẽ gõ cửa phòng chúng ta một lần. Người bình thường có ai làm cái trò đó không? Có thể đây không phải qu//ỷ mà là một người điên. Có lẽ đây là một nhà thương điên … Dù sao thì cũng không được mở cửa.”
“Anh có nghĩ là tên kia nói thật không?”
“Ý em là sao?”
“Chúng ta thật sự bị giam trong một nhà nghỉ bất hợp pháp, nhưng bởi vì sợ quy tắc, không dám mở cửa, cho nên bị nhốt trong phòng cho đến ch//ết …”
“Làm gì có chuyện đó! Chỉ cần trời sáng là chúng ta có thể đi rồi! Trời sáng nơi đây lại là một khu danh lam thắng cảnh. Ai dám ngăn cản chúng ta?”
“Nhưng ông ta nói ông ta bị mắc kẹt ở đây 10 năm …”
“Ch//ết tiệt! Em sẽ không bị ông ta tẩy não đó chứ?”
“Không … Em chỉ đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ông ta đúng là một du khách vô tội? Chúng ta vừa bỏ lỡ cơ hội trốn thoát à?”
“Em muốn mở cửa cho ông ta sao?” Giọng nói của chồng tôi trở nên tức giận.
“Em không có ý đó! Em … em cũng không biết phải làm gì bây giờ!”
Tôi che mặt lại, hai mắt cay cay, tâm trạng rối như tơ vò.
Chồng tôi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
“Không thể bật đèn nữa, để đèn sẽ gặp rắc rối.” Anh nói.
Tôi không còn sức để cãi lại.
Có một nỗi kinh hoàng nào đó đang ẩn nấp trong màn đêm bất tận. Một sự kinh hoàng vô cùng to lớn, không thể diễn tả được đang xé nát tâm hồn tôi.
07
Tôi nhắm chặt hai mắt, cuộn mình trong chăn.
“Cộc cộc! Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến tôi giật mình.
“Cảnh sát đây!” Ngoài cửa vang lên giọng của một người đàn ông.
“Cảnh sát?!” Tôi hét lên.
Chồng tôi cười khẩy.
“Tôi là cảnh sát của Sở Cảnh sát thị trấn Vu Sơn. Tôi vừa nhận được điện thoại nói rằng khách sạn Vu Sơn mới xảy ra chuyện bất thường. Có phải là anh đã báo cảnh sát không?” Người ngoài cửa hỏi.
“Anh đã gọi cảnh sát chưa?” Tôi thấp giọng hỏi chồng.
“Chưa.” Anh lắc đầu: “Em gọi cảnh sát đấy à?”
“Không phải! Điện thoại của em không có sóng!”
“Không gọi thì cảnh sát từ đâu tới? Là giả!”
Tôi đã chờ đợi rất lâu, mong ngóng cảnh sát đến cứu chúng tôi. Lúc này thật sự hy vọng đang ở ngay trước mắt, làm sao có thể bỏ lỡ qua chứ?
Tôi vừa bước được hai bước, chồng tôi đã vòng tay qua eo tôi, tay còn lại bịt miệng tôi.
"Có phải anh gọi cảnh sát không?" Người ngoài cửa cao giọng.
“Không!” Chồng tôi nói lớn.
“Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền.” Người đàn ông nói.
Sau đó là tiếng bước chân rời đi.
Tôi bị bịt miệng đến mức gần như không thể thở nổi, cố gắng đẩy tay chồng tôi ra.
"Anh đang làm gì vậy!" Tôi giận dữ hét lên: "Tại sao anh lại nói là không gọi cảnh sát?!"
“Anh vốn dĩ không có báo cảnh sát!”
"Nhưng cảnh sát có thể cứu chúng ta!"
“Cảnh sát cái khỉ khô gì! Sao em lại có thể dễ tin như vậy?”
“Ít ra anh cũng phải nhìn qua khe cửa chứ! Lỡ như đó là cảnh sát thật thì sao? Anh không thèm nhìn đã đuổi họ đi rồi!”
“Em nghĩ kỹ mà xem, làm gì có cảnh sát thật cơ chứ? Ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này, trong cái nhà nghỉ ma ám này, có thứ gì đó không rõ cứ không ngừng gõ cửa. Giờ cái thứ đó lại tự xưng là cảnh sát, em cảm thấy tin được à? Em nói nhìn qua khe cửa nghe thì dễ, nhưng làm sao biết được nó có lừa em hay không?”
“Ít nhất cũng phải nhìn một chút rồi có thể đoán đó là thật hay giả!”
“Vậy anh hỏi em, nếu em thấy cái thứ đó mặc đồng phục cảnh sát thì sao? Em định làm gì? Em định mở cửa cho nó đấy à?”
“Nếu đấy là cảnh sát thật thì phải mở cửa!” Tôi kích động hét lên: “Anh thật sự muốn bị nhốt cho đến ch//ết ở cái nơi qu//ỷ quái này sao?”
“Em điên rồi!” Anh đột nhiên hét lên, dùng tay trái tát một cái vào mặt tôi.
“Á!” Tôi hét lên, bị lực đánh của anh đẩy ngã xuống đất, má nóng bừng vì đau.
Nước mắt tôi trào ra như suối, tôi không còn nhìn rõ cái gì nữa, rên rỉ đau đớn.
Anh siết chặt tay, lồng ngực phập phồng, không ngừng há miệng hít thở sâu.
“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn em tỉnh táo hơn thôi.” Sau khi im lặng được một lúc, anh nói.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa mà bật khóc.
Cái ngày quái đản này làm cho chúng tôi phát điên. Buổi sáng chúng tôi còn đang ăn sáng ngon miệng ở nhà hàng và bàn luận về buffet hải sản vào tối nay … nhưng bây giờ, chúng tôi lại rơi vào tình huống không thể hiểu nổi như thế này!
Không biết có phải nước mắt của tôi đã làm chồng tôi mủi lòng hay không, anh quỳ xuống ôm lấy tôi, liên tục nói: “Anh xin lỗi.”
Tôi gần như đã khóc đến mức kiệt sức không thể nói thêm được một lời nào nữa.
Mệt mỏi, đói khát, sợ hãi, tuyệt vọng … những cảm xúc tiêu cực cùng lúc tấn công tôi, rút hết toàn bộ sức lực của tôi.
Tôi dựa vào chồng, vô thức ôm lấy anh. Anh ôm tôi đặt lên giường rồi đắp chăn cho tôi.
Tôi từ từ bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.
Tôi biết anh rất yêu tôi.
Anh là người yêu tôi nhất trên đời.
“Điềm Điềm, anh sẽ bảo vệ em.” Anh nói: “Nhưng em phải hứa với anh, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đừng kích động muốn mở cửa cho người khác, em làm như thế sẽ khiến anh lo lắng và tức giận.”
“Em chỉ muốn ra ngoài. Em thật sự không thể chịu đựng nổi việc ở lại đây nữa.”
Anh nhặt tờ nội quy dành cho khách trọ lên, chỉ vào mấy dòng chữ trên đó nói: “[Chỉ tin vào những gì bạn thấy, đừng tin vào những gì bạn nghe được], [Đừng mở cửa]. Tất cả đều đã được ghi rất rõ ràng, chúng ta phải làm theo những gì được viết trên đây.”
“Em biết, nhưng mà …”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh ngắt lời: “Thứ đó gõ cửa nhiều lần nhưng có xông vào chưa? Chúng ta có bị làm sao không? Chỉ cần chờ đến sáng không mở cửa thì có thể về nhà rồi! Em không muốn về nhà à?”
“Tất nhiên là em muốn!”
Tôi muốn về nhà hơn bất kỳ ai khác!
“Bây giờ đã gần ba giờ sáng rồi, sáu giờ là trời sáng, em không thể chịu thêm ba tiếng nữa sao?”
“Em có thể chịu được.”
“Vậy thì đừng gây rắc rối nữa.” Anh xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi: “Ngủ đi, anh không ngủ được nữa.”
“Em hứa với anh sẽ không mất bình tĩnh nữa.” Tôi nói: “Vậy anh có thể hứa với em một chuyện được không? Bật đèn lên nhé, em muốn bật đèn đi ngủ, nếu không thì em không chịu nổi mất.”
“Được.”
Anh kéo dây đèn và căn phòng lại sáng lên.
“Điềm Điềm, anh sẽ luôn bảo vệ em. Nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra, dù có đánh đổi cả tính mạng, anh cũng sẽ bảo vệ em.” Anh nằm bên cạnh tôi, cầm tay tôi nói.
Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt anh, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt.
Quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi.
Mùa đông năm ấy, người nhà bệnh nhân đến bệnh viện gây sự, cầm dao chém người ở ngoài cửa, ngay trước mặt tôi, làm tôi sợ đến mức hồn vía bay đi mất. Chồng tôi (lúc đó vẫn còn là bạn trai) tình cờ đến đón tôi đi ăn tối, xông lên chắn ngay trước mặt tôi, tay không cướp dao của của người kia, kết quả bị thương ở cổ tay, m//áu chảy ròng ròng, suýt chút nữa là vết thương cắt vào động mạch, sau lưng cũng trúng một nhát dao.
Tôi khóc đến nỗi suýt nữa đã mù mắt.
Kể từ giây phút đó, tôi đã hạ quyết tâm sẽ ở bên anh cho đến cuối đời.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự dũng cảm hay tình yêu của anh dành cho tôi. Tôi luôn tin tưởng rằng, khi nguy hiểm ập đến, anh sẽ là người hùng duy nhất đứng ra bảo vệ tôi.
Dù thế nào đi nữa, anh sẽ mãi là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Tôi sẽ luôn tin tưởng anh.
08
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch!” Một loạt tiếng động đột nhiên vang lên từ phía hành lang cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Đó là tiếng bước chân vội vã của ai đó.
Tôi ngồi dậy theo phản xạ.
“Không sao, không sao, chúng ta không mở cửa là được.” Chồng tôi vỗ nhẹ vào tay tôi.
Tiếng bước chân nhanh chóng đến trước cửa, sau đó đó là tiếng gõ cửa liên tục.
“Cộc cộc cộc cộc!”
“Chồng! Chồng ơi!” Ngoài cửa có tiếng phụ nữ hét lên.
Ngay lập tức, chồng tôi ngồi thẳng dậy, mở to mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Là giọng của em.” Anh nói.
"Cái gì??"
“Chồng! Chồng ơi!” Ngoài cửa có một người phụ nữ khác đang hét lên.
Tôi bịt miệng lại, một tiếng hét bật ra khỏi cổ họng, m//áu gần như chảy ngược.
Đây đúng là giọng nói của tôi!
Gần đây tôi đang luyện tập diễn thuyết, thường ghi âm lại để tự nghe nên tôi khá nhạy cảm với giọng nói của chính mình.
Đó đúng là giọng nói của tôi!
“Chồng, sao vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi hoảng sợ, nói chuyện còn không rõ.
Anh há hốc miệng, vẻ mặt mông lung khó hiểu.
“Chồng ơi! Anh có ở trong đó không?”
“Chồng ơi! Mở cửa ra mau lên! Cứu em với!”
Người phụ nữ ngoài cửa vừa hét đến khản giọng vừa khóc lóc.
Mặt chồng tôi tái nhợt như tờ giấy, các cơ trên mặt run rẩy. Tôi giữ chặt cánh tay anh, từng móng tay cắm sâu vào da thịt anh.
“Không, không sao đâu …” Tôi lắp bắp, cố gắng trấn an anh cũng như chính bản thân mình: “Chỉ cần tin vào những gì chúng ta thấy, đừng tin vào những gì nghe được. Nó … Nó sẽ biến mất ngay thôi.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt xa lạ.
“Em, em không biết …”
“Em là ai?” Ánh mắt của anh lộ ra vẻ sợ hãi.
“Em …” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi còn có thể là ai nữa!
“Chồng! Em nghe thấy tiếng của anh!” Người ở bên ngoài hét to hơn nữa.
“Là em đây, chồng ơi!”
“Mở cửa ra nhanh lên!”
“Tại sao anh phớt lờ em?!”
“Em sợ lắm! Cứu em với chồng ơi, em cầu xin anh!”
“Đưa em về nhà nhanh đi!”
“Khiêu Khiêu đang đợi chúng ta ở nhà!”
Trong đầu tôi nổ "bùm" một cái.
Khiêu Khiêu là tên của con mèo nhà chúng tôi.
Làm sao nó biết được?
“Chồng ơi!”
“Chồng ơi, mở cửa đi mà!”
“Anh không cần em nữa à, chồng?”
“Anh đã nói sẽ luôn bảo vệ em mà chồng!”
...
Âm thanh càng lúc càng lớn, thê thảm đến chói tai, giống như tiếng khóc tang, kèm theo đó là tiếng liều mạng gõ cửa, tiếng cào cửa, đẩy cửa và đập cửa. Trong đêm hôm nơi rừng sâu, tình cảnh lúc này vô cùng đáng sợ.
“Em đã từng mở cửa chưa?” Chồng tôi nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm.
“Cái gì?”
“Anh hỏi em đã từng mở cửa chưa?”
“Chưa từng!”
“Em chắc không?”
“Chắc chắn!”
“Đừng có nói dối anh. Em đã bao giờ mở cửa và đi ra ngoài chưa?”
“Anh đang nói vớ vẩn gì thế! Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau mà, em có thể ra ngoài vào lúc nào??”
“Em làm gì trong lúc anh đang tắm?”
“Em dọn chăn giường, sau đó tìm thấy tờ giấy nhỏ kia. Sau đó có tiếng gõ cửa nên em nhìn qua khe hở, một lúc sau thì anh mới từ phòng tắm ra!”
“Em làm gì sau khi anh ngủ quên?”
“Em nằm xem điện thoại.”
“Không có internet thì em xem cái gì trên điện thoại?”
“Xem ảnh trong điện thoại.”
“Thật không?”
“Trần Thần, anh có ý gì!” Tôi tức giận, huyết áp tăng vọt: “Anh đang nghi ngờ tôi cái gì?!”
“Tôi nghi ngờ cô đã không còn là vợ tôi nữa.” Anh ta lạnh lùng nói.
“Cái gì??”
“Cô không phải là Lục Điềm, cô không phải vợ của tôi.” Anh ta trừng mắt nhìn tôi.
“Anh điên rồi!”
Tôi cố gắng đến gần anh hơn, nhưng anh lại lùi về phía sau để tránh xa tôi.
“Vợ tôi vô tình mở cửa đi ra ngoài, còn cô!” Anh ta chỉ vào tôi, hung dữ nói: “Cô giả thành vợ tôi đi vào phòng này! Cô là ai?”
“Anh điên rồi! Anh điên rồi!” Tôi hét lên giận dữ.
“Ha.” Anh cuời lạnh một tiếng: “Cô chịu nhận rồi sao? Tôi đã nghi ngờ cô từ lâu rồi. Vì sao cô cứ đòi mở cửa? Vì sao cô cứ nhất định phải bật đèn? Cô không ngừng lừa gạt tôi, muốn dụ dỗ tôi làm cái gì?”
“Ngu ngốc!” Tôi tức giận đến mất trí, trước mắt tối sầm, chỉ thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Lục Điềm thật đang lang thang ở hành lang!” Anh lớn tiếng nói, chỉ vào cánh cửa: “Cô ấy đang gõ cửa đợi tôi cứu cô ấy!”
Nói xong, anh lập tức chạy về phía cửa.
Tôi lao tới và tóm lấy anh, dùng hết sức bình sinh giữ chặt lấy eo anh.
“Chồng ơi!” Tôi hét toáng lên: “Anh đừng làm như thế! Anh không nhận ra em sao? Nhìn em đi, em chính là Điềm Điềm của anh đây! Anh mất trí rồi sao?”
Anh đứng yên, thở dốc.
“Anh quên những quy tắc được ghi trong tờ nội quy đó rồi à?” Tôi khóc: “Chỉ tin vào những gì anh nhìn thấy! Đừng tin vào những gì anh nghe được! Anh không nhìn thấy em à? Anh không nhận ra Điềm Điềm của anh sao?”
Lúc này cái thứ đó ở ngoài cửa cũng đang hét lên:
“Chồng ơi, anh đừng tin lời cô ta nói! Em mới là Điềm Điềm! Mở cửa nhìn em đi chồng ơi! Anh cứ nhìn sẽ nhận ra thôi! Nhìn em đi!”
Hai giọng nói chồng chéo lên nhau, nhất thời khó có thể phân biệt được. Ngay cả tôi cũng không thể nghe rõ mình đã nói cái gì và nó đã nói cái gì.
Tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng đập cửa, tiếng khóa cửa rung lên... thế giới trở thành một mớ hỗn độn ồn ào.
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi quên mất mình đang ở đâu, tôi chỉ biết mình phải dùng hết sức giữ chặt anh để anh không thể ra mở cửa.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn dần dần lắng xuống.
Cổ họng tôi khản đặc vì la hét, vừa đau vừa khô rát kinh khủng, khó có thể phát ra âm thanh được nữa. Cái thứ ở bên ngoài cửa đã không còn la hét hay đập cửa nữa.
Thế giới đã yên bình trở lại.
Mưa đêm vẫn tí tách độc tấu bản nhạc vô tình của nó.