Chương 1 - Cô Ta Là Ai

01

Thứ bảy thời tiết rất đẹp nên tôi và chồng cùng nhau đi leo núi ở Vu Sơn.

Vu Sơn là danh lam thắng cảnh cấp 3A có độ cao và phong cảnh tuyệt đẹp, được đặt tên theo đỉnh núi quanh năm mây mù che phủ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến nơi này, nên chưa quen lắm với lộ trình tham quan, cũng may ở đây mỗi ngã rẽ trong khu danh lam thắng cảnh đều có đặt biển chỉ dẫn, chỉ cần đi theo là đến nơi.

Đến giữa trưa, thời tiết đột nhiên thay đổi, mây đen kéo đến dày đặc, gió lớn thét gào. Nhiều du khách thấy vậy thì bắt đầu bỏ cuộc, xuống núi đi về. Nhưng tôi và chồng đều cảm thấy vất vả lắm mới lên được đến đây, nên chúng tôi nhất quyết leo lên đỉnh núi để nhận phòng.

Quyết định sai lầm này đã khiến chúng tôi vô cùng hối hận.

Một tấm biển chỉ dẫn bị gió thổi bay khiến cho chúng tôi mất phương hướng và đi vào nhầm một ngã rẽ, vô tình đi lạc vào rừng núi hoang vu.

Di động không có tín hiệu, GPS cũng không dùng được. Rừng rậm hoang sơ che khuất cả bầu trời, sương mù dày đặc, mùi cây mục nát tràn ngập khắp trong không khí, tiếng gió gào thét nghe như tiếng gầm rú của những loài thú hoang dã.

“Sẽ không có dã thú ở đây đó chứ?” Tôi nắm chặt cánh tay chồng, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

“Đừng sợ. Anh có một con dao quân đội Thụy Sĩ gắn trên móc chìa khóa. Cho anh đánh với gấu 300 hiệp cũng không thành vấn đề.” Chồng tôi nói.

Mặc dù đang lo lắng, nhưng tôi cũng không khỏi bật cười.

02.

Trời đã tối lại còn đổ mưa lớn.

Chúng tôi bị lạc nhiều giờ đồng hồ, cả người kiệt sức và ướt đẫm nước mưa. Đường dây nóng cứu hộ của khu danh lam thắng cảnh hay số điện thoại khẩn cấp 110 đều không liên lạc được, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người nào, chúng tôi lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Bỗng lúc này, một căn nhà nghỉ hiện ra trước mắt chúng tôi.

Đó là một tòa nhà cũ kỹ đổ nát, cao bốn tầng, đứng giữa rừng cây trên sườn núi, trong bóng tối mờ mịt vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.

Trên mái nhà có bốn chữ màu đỏ - “Nhà nghỉ Vu Sơn”. Một ngọn đèn vàng mờ ảo treo phía trước cửa căn nhà, trong mưa gió bão bùng phát ra ánh sáng vàng leo lét.

“Nhìn kìa! Ở đó có người!”

Chúng tôi vui mừng khôn xiết, hét lên “Chúng ta được cứu rồi” và vội vàng chạy về hướng đó.

Người trông coi nhà nghỉ này là một bà lão tóc bạc, ngồi một mình ở quầy lễ tân. Tai của bà không nghe rõ, mắt cũng không được tốt, chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới giải thích được cho bà những chuyện mà chúng tôi gặp phải và hỏi bà cách xuống núi.

“Không thể xuống được đâu … Không thể xuống được đâu …”

Bà lặp đi lặp lại câu này bằng chất giọng khàn khàn.

Tôi nhìn vào điện thoại của mình, đã mười giờ rưỡi đêm rồi.

“Cổng khu danh lam thắng cảnh chắc đóng cửa rồi.” Tôi nói: “Cho dù bây giờ chúng ta có xuống núi cũng không thể ra ngoài được.”

Người tôi ướt sũng, run rẩy vì lạnh, chồng tôi đưa cho tôi chiếc áo khoác của anh, còn anh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, lạnh không chịu nổi. Với thể lực hiện tại của chúng tôi, đúng là không có cách nào đi tiếp được nữa.

Chúng tôi quyết định ở lại một đêm tại nhà nghỉ này.

Sau một hồi giao tiếp vất vả, chúng tôi đã đặt được phòng ở chỗ của bà lão, làm xong thủ tục và nhận được một chiếc chìa khóa bằng đồng. Trên chìa khóa dán một mảnh giấy nhỏ ghi “409”.

“Tầng bốn, phòng thứ chín, bên trái.” Bà lão nói.

03.

Trang trí trong khách sạn này đã rất cũ, mang cảm giác của thập niên tám mươi, chín mươi.

Nửa dưới của những bức tường được sơn bằng sơn xanh, bong tróc loang lổ. Đèn cảm ứng âm thanh sáng tắt nhấp nháy.

Chúng tôi tìm được phòng 409, dùng chìa khóa mở cánh cửa gỗ cũ kỹ làm nó phát ra tiếng kêu ken két.

Tôi giật sợi dây thừng bên cạnh cánh cửa một cái, bóng đèn vàng bỗng sáng lên, chiếu rọi cái giường gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ và tủ gỗ kiểu cũ ở trong phòng.

Tuy rằng bài trí trong phòng đơn sơ nhưng vẫn được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Chúng tôi kiểm tra một lượt thì không thấy có vấn đề gì. Bây giờ chỉ cần có một chỗ an toàn để che mưa chắn gió như thế này là chúng tôi đã hài lòng lắm rồi.

Tôi cởi bộ quần áo ướt đẫm, vào nhà vệ sinh để tắm bằng nước nóng, cuối cùng cũng thấy người ấm lên một chút.

Khi tôi đang lau mái tóc ướt và bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì thấy chồng tôi thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

“Điềm Điềm, chúng ta rời khỏi đây thôi.” Anh nghiêm túc nói.

“Hả?”

“Anh nghĩ chỗ này có gì đó không bình thường.”

“Không bình thường là sao?” Tôi giật mình hỏi.

“Anh không biết phải diễn tả thế nào … chỉ là anh cảm thấy chỗ này rất … kỳ quái.”

Tôi hiểu ý anh ấy. Khách sạn này ở chốn xa xôi hẻo lánh, trang trí lại quá cũ kỹ, đúng là làm cho người ta cảm thấy rất quái dị, nhưng chúng tôi đâu còn lựa chọn nào khác.

“Đừng nói mấy thứ đáng sợ nữa!” Tôi nói: “Bây giờ ngoài trời đang mưa to, chúng ta có thể đi đâu được? Chẳng lẽ quay trở lại trong rừng rồi ch//ết cóng ở đó à? Đêm nay tạm chấp nhận ở đây đi, rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ đi.”

Anh hắt hơi một cái, ôm lấy hai tay, hơi run rẩy, những giọt nước mưa lăn trên má.

“Được rồi, anh vào tắm đi, nước vẫn còn nóng. Anh cứ để vậy sẽ bị cảm lạnh đó!” Tôi đau lòng nói, cố gắng thuyết phục anh vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy vang lên từ trong nhà vệ sinh. Tôi thu dọn balo, chỉnh lại giường một chút rồi giũ chăn.

Một mảnh giấy nhỏ bay xuống đất.

Tôi nhặt tờ giấy lên nhìn, trên tờ giấy ghi một dòng chữ.

“Bất kì ai gõ cửa cũng không được mở cửa.”

Tôi giật mình.

Thế này nghĩa là sao?

Tờ giấy màu vàng nhạt, nét chữ gọn gàng tao nhã, màu mực trông có vẻ đã rất lâu rồi.

Tại sao lại có tờ giấy ghi chú này ở đây?

Ai đã viết cái này?

Hay đây chỉ là một trò đùa ác ý?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Cộc cộc cộc!”

Ba tiếng gõ nhẹ liên tiếp và đều đặn.

Đột nhiên da đầu tôi tê rần, cả người nổi da gà.

Nói không sợ là nói dối.

Đêm hôm thế này ai lại đi gõ cửa phòng của nhà nghỉ được mở ở một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này?

Khi chúng tôi đi lên lầu không nhìn thấy bất cứ một ai, cũng không thấy ánh sáng từ cửa phòng nào lọt ra ngoài. Lúc đó chúng tôi còn nói đùa có lẽ bọn tôi đã bao hết cả nhà nghỉ này.

Tôi không trả lời, cả người đông cứng tại chỗ, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ.

Tiếng mưa rơi lộp độp, đập vào ô kính cửa sổ.

Ngoài âm thanh này, mọi thứ đều tĩnh lặng.

“Cộc cộc cộc!”

Ba tiếng gõ nữa.

Hay là bà lão trông coi khách sạn này?

Chắc là bà ấy muốn tìm chúng tôi giúp gì đó?

Tôi lấy hết cam đảm hét lên một tiếng khô khốc: “Ai đó?”

Không có ai trả lời.

Lúc này, tôi đã bình tĩnh hơn một chút, quyết định bước đến cửa để xem xét tình hình.

Khi tôi đang nhìn từ khe cửa ra bên ngoài, chồng tôi vừa tắm xong cũng bước đến.

“Em làm gì đấy?” Anh hỏi.

“Có tiếng gõ cửa.”

“Ai?”

“Em không biết, tối quá không nhìn được cái gì hết.” Tôi căng mắt ra nhìn, bên ngoài khe cửa chỉ có bóng tối.

Chồng tôi kéo tôi ra, đứng trước mặt tôi, nghiêng người về phía khe cửa.

“Anh có thấy gì không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Anh lắc đầu nói: “Bên ngoài không có ai.”

“Không có ai?”

“Cộc cộc cộc!”

Tôi vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Anh có chắc là không có ai không?” Hai chân tôi mềm nhũn, túm chặt lấy cánh tay anh.

“Ai ở bên ngoài vậy?” Chồng tôi hét lớn.

Không có ai trả lời.

Chỉ có tiếng mưa rơi.

Tôi vô cùng hoảng sợ, mặt chồng tôi cũng tái nhợt.

Anh lấy con dao quân đội trên móc khóa của mình rồi cầm lấy tay nắm cửa.

“Đừng mở!” Tôi vội vàng nói, cuống cuồng đưa tờ giấy trong tay cho anh: “Anh xem này!”

Anh cầm tờ giấy lên đọc, đôi mắt mở to: “Mảnh giấy này ở đâu ra vậy?”

“Từ trong chăn rớt ra.”

Anh vo tờ giấy thành một cục, ném thẳng vào thùng rác trong góc, mỉm cười nói: “Đừng để ý, trò này xưa rồi.”

Tôi biết anh đang cố gắng an ủi tôi thôi, vì sắc mặt của anh cũng đã trở nên vô cùng khó coi.

Dù cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng kín nhưng gió lạnh vẫn từ đâu lùa vào khiến tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Chồng tôi chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài, còn đầu óc tôi thì trống rỗng không nghĩ thêm được gì.

Tiếng gõ cửa dừng lại.

Anh kéo cái bàn gỗ cạnh tường chặn ngay cửa ra vào.

“Kiểm tra phòng ốc xem có gì bất thường không.” Anh nói.

Tôi vô cùng bối rối, không hiểu ý anh muốn kiểm tra cái gì, chỉ có thể học theo anh đi loanh quanh khắp phòng, cầm hết cái này đến cái khác lên xem.

“Em đến đây xem này!” Đột nhiên chồng tôi lên tiếng, vẫy vẫy tay với tôi.

Anh nheo mắt, nghiêng người nhìn chằm chằm vào một tờ giấy được ép nhựa đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Tờ giấy được nhét vào một giá đựng bằng nhựa, dựng thẳng trên mặt bàn.

Tôi cầm lên đọc, trên đó có in vài dòng chữ:

Quy định của nhà nghỉ.

Kính gửi quý khách, chào mừng đến với nhà nghỉ Vu Sơn. Nhà nghỉ có lịch sử lâu đời hơn hai mươi lăm năm, cam kết tạo ra một môi trường nghỉ ngơi ấm áp và thoải mái. Để đảm bảo an toàn cho quý khách, xin vui lòng tuân thủ những quy tắc sau:

1. Đừng bao giờ mở cửa. Từ lúc nhận phòng cho đến sáng hôm sau, hãy nhớ đóng cửa. Không nên rời khỏi phòng.

2. Cho dù có ai gõ cửa cũng hãy lờ đi. (Nhân viên của chúng tôi sẽ không gõ cửa làm phiền bạn.)

3. Hãy luôn ghi nhớ: Chỉ tin vào những gì bạn nhìn thấy, đừng tin những gì bạn nghe được.

4. Nếu người ở cùng với bạn vi phạm quy tắc 1 và rời khỏi phòng, đừng tin tưởng khi họ quay lại. Đó không phải là người mà bạn đã từng quen biết.

5. Nếu có người lạ cố ý đột nhập vào phòng, để đảm bảo an toàn cho bản thân, bạn có thể sử dụng những phương pháp cực đoan để gi//ết họ. (Bạn sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì họ không phải người thật.)

Chỉ cần làm theo những quy tắc trên, bạn sẽ có một đêm yên ổn. Nếu có bất kỳ hành vi vi phạm nào, nhà nghỉ sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm bất kỳ hậu quả nào do những hành vi này gây ra. Chúc quý khách có một kỳ nghỉ vui vẻ!

Tôi sợ hãi buông tay làm tờ giấy rơi xuống đất.

“Cái quái quỷ gì thế này!” Tôi hét lên.

“Đừng để ý đến nó, tất cả đều là lừa gạt.” Chồng tôi nói.

“Em không nghĩ chúng ta có thể ở đây thêm một phút nào nữa!”

Tôi đã xem rất nhiều phim kinh dị và truyện m//a, nhân vật chính đều ch//ết vì vô tình bước vào một ngôi nhà m//a ám hay qu//ỷ ám gì đó. Hiện tại, tất cả những gì đã xảy ra khiến tôi cảm thấy nhà nghỉ này chắc chắn không bình thường một chút nào.

“Thu dọn đồ đạc rồi đi thôi anh!” Tôi nói.

"Lúc nãy em nói đúng, trời thì tối, mưa thì to, chúng ta làm sao đi được? Chúng ta có thể đi đâu?”

“Nhưng cũng không thể ở nơi quái qu//ỷ này nữa! Em thà ra ngoài dầm mưa còn hơn!” Tôi quay người cầm balo lên.

Chồng tôi giữ cánh tay tôi lại: “Em đừng bốc đồng như thế! Em nghĩ thử xem, nếu nhà nghỉ này có vấn đề thật thì bây giờ chúng ta có thể trốn thoát ra ngoài được không?”

“Chúng ta còn phải đi qua một hành lang dài từ tầng bốn xuống tầng một, rồi phải đi ra ngoài ngay dưới mắt bà già kia. Ban nãy là ai gõ cửa em có biết không? Rõ ràng là em không biết! Nếu giờ cứ thích là ra ngoài như thế lỡ gặp thứ nguy hiểm hơn thì sao?”

Những gì anh ấy nói rất hợp lý nhưng tôi vẫn cảm thấy do dự.

“Vậy anh nghĩ tối nay chúng ta phải làm sao?”

“Tối nay chúng ta cứ ở trong phòng đừng đi đâu cả.” Anh nói.

“Làm thế … có ổn không?”

“Có ổn hay không thì phải làm đúng theo những quy tắc này. Em nhìn xem trong đây ghi những gì.” Anh cầm tờ nội quy khách sạn lên, chỉ vào tờ giấy đó: “[Chỉ cần làm theo các quy tắc trên, bạn sẽ có một đêm yên bình], bất kể tối nay có xảy ra chuyện tồi tệ như thế nào đi nữa, chỉ cần chúng ta tuân thủ những quy tắc này sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Anh thấy… có thể tin được hay không?”

“Cho dù có tin hay không. Nếu những nội quy này là thật thì chúng ta chỉ cần làm đúng theo quy tắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Còn không phải là thật thì lại càng dễ hơn, có nghĩa đây chỉ là một tờ giấy để dọa con nít thôi, em còn sợ gì nữa?”

“Nhưng…”

“Được rồi.” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi: “Điềm Điềm, hôm nay em mệt mỏi nhiều nên dẫn đến thần kinh căng thẳng quá độ. Đều tại anh cả, không có kế hoạch trước mới làm em phải khổ sở thế này.”

“Mau ngủ đi” Anh nhẹ nhàng nói, đẩy tôi ngồi lên giường: “Chỉ cần em nhắm mắt ngủ một giấc, đến lúc mở mắt ra là trời đã sáng rồi, chúng ta có thể về nhà.”

“Em …” Tôi run rẩy nói: “Em vẫn còn hơi sợ.” Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nằm xuống giường để cho anh đắp chăn.

“Không sợ, có anh ở đây rồi. Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn nhiều mâu thuẫn, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

Thật ra, nếu bây giờ đi ra ngoài thì quá ngu ngốc. Bên ngoài là rừng sâu núi thẳm, giơ tay lên không thấy được năm ngón, bão tố thì đang gào thét. Đi ra ngoài liệu có an toàn không?

Tôi cuộn tròn thành quả bóng, ôm chồng thật chặt như một con gấu trúc, trong đầu suy nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua ngày hôm nay. Nằm như vậy được một lúc, mí mắt tôi bắt đầu sụp xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ …

Tôi mơ mơ màng màng ngủ không biết được bao lâu thì cảm thấy có một đôi tay rắn rỏi ôm lấy cơ thể mình.

Những nụ hôn rơi xuống như mưa lên mặt và cổ tôi.

“Hừm …”

“Vợ ơi, anh muốn.” Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của chồng vang lên bên tai tôi.

Đèn đã tắt từ lúc nào, bây giờ trong căn phòng tối đen như mực, tôi còn không thể nhìn rõ năm ngón tay mình.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận những cảm giác quen thuộc trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê …

04.

Chồng tôi châm một điếu thuốc.

Tôi nằm duỗi tay duỗi chân như một con mèo lười, uể oải nói: “Lúc về nhớ nhắc em mua thuốc.”

“Ừ.”

Tiếng mưa càng lúc càng to, hòa cùng tiếng gió xào xạc trên những tán cây tạo thành một bản giao hưởng của thiên nhiên.

Lúc này tôi chưa thấy buồn ngủ nên lấy điện thoại ra xem một chút.

Vẫn không có tín hiệu, không thể mở WeChat lẫn trình duyệt, không thể thực hiện cuộc gọi cũng không thể gửi tin nhắn.

“Điện thoại anh có bắt được internet không?” Tôi hỏi.

“Hết pin nên sập nguồn rồi.”

“Haiz.”

Đúng là người hiện đại không thể tồn tại nổi một ngày nếu không có internet.

Internet bị ngắt cả ngày, tôi cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể giải thích và hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Như thể thế giới ngoài kia đã bị hủy diệt còn tôi vẫn không hay biết gì.

Tàn thuốc rơi xuống sàn, chồng tôi buông thõng tay, chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy tiếng ngáy của anh.

Tôi nhìn vào điện thoại của mình. Vì không có internet nên tôi đành phải mở album ảnh xem những bức ảnh đã chụp trên núi hôm nay.

05.

“Cộc cộc cộc!”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Trong nháy mắt thần kinh tôi lại căng lên, tôi bật dậy lay người chồng tôi. Anh mở đôi mắt ngáy ngủ của mình.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã đúng nửa đêm.

“Cộc cộc cộc!” Lại thêm ba tiếng gõ cửa nữa.

“Ai đó?!” Chồng tôi hét lên.

Không có ai trả lời.

“Phải làm sao bây giờ?” Tôi run rẩy nói.

Chồng tôi ôm tôi vào lòng nói: “Đi ngủ đi. Mặc kệ là ai gõ cửa, chúng ta cứ theo đúng nội quy mà làm.”

“Người bên ngoài sẽ không phá cửa xông vào chứ?”

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Anh ấy lấy con dao quân đội ở cái bàn bên cạnh giường rồi đặt nó dưới gối.

Dù sao thì tôi cũng không thể ngủ nổi nữa.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, mỗi giây trôi qua đều là sự tra tấn.

Năm phút sau, đúng mười hai giờ năm phút, tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên.

“Cộc cộc cộc!”

“Cộc cộc cộc!”

Cánh cửa lại bị gõ hai lần, mỗi lần ba cái.

Tôi nín thở, mơ hồ nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ trên hành lang.

“Nghe xem!”

“Cái gì?”

“Có tiếng bước chân, anh có nghe thấy không?”

“Hình như là có.”

“Có người đi ngang qua cửa phòng chúng ta rồi đi về hướng bên kia.” Tôi chỉ về phía bên trái cửa.

Tiếp theo lại là năm phút im lặng.

Khoảng mười hai giờ mười phút, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần, từ phải qua trái, rồi đến trước cửa phòng chúng tôi, sau đó dừng lại.

“Cộc cộc cộc!”

“Cộc cộc cộc!”

Chúng tôi không dám phát ra tiếng động nào, bên ngoài cửa cũng không có ai lên tiếng.

Sau đó lại có tiếng bước chân đi xa.

Cứ như vậy, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần. Cứ năm phút lại có người đến cửa phòng chúng tôi, gõ vài cái rồi bỏ đi.

Mỗi lần tiếng bước chân đều đến từ cùng một hướng rồi lại rời đi cùng một hướng.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài tiếng gõ cửa và tiếng mưa rơi thì không có âm thanh nào khác. Cứ như thể toàn bộ vũ trụ đều đã biến mất, chỉ còn lại cái khách sạn kinh khủng này.

Tình trạng này kéo dài đến tận hai giờ đêm.

Cơn buồn ngủ quét qua não tôi, làm tôi mơ màng muốn ngủ; nhưng những tiếng gõ cửa cứ liên tục tra tấn tinh thần khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi.

Tôi gần như sụp đổ.

Bóng tối làm nỗi sợ hãi của tôi phóng đại lên nhiều lần.

“Bật đèn lên đi anh, em thấy khó chịu quá.” Tôi yếu ớt nói.

“Bật đèn lên dễ bị phát hiện lắm.” Chồng tôi nói.

“Nhưng em không chịu nổi nữa.”

“Được rồi.” Anh bước ra khỏi giường, đi ra cửa bật đèn.

Ánh sáng lờ mờ tràn ngập căn phòng làm tôi thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Tối nay cứ để đèn thế này nhé.” Tôi nói.

“Được.”

Bình thường trong những truyện kinh dị, không phải m//a qu//ỷ cũng sợ ánh sáng sao? Có ánh sáng như thế này, tôi nghĩ mấy thứ m//a quái kia cũng không dám lộng hành nữa.