Chương 10 - Cô Gái Trong Vườn Táo
24
Đột nhiên, bàn tay ấm áp của anh trai siết chặt lấy tay tôi.
Anh kéo tôi ra phía sau lưng mình, dùng chân không bị thương để chống đỡ phần lớn trọng lượng, cơ thể gầy guộc như một bức tường, chắn giữa tôi và ba mẹ.
“Được, tôi nuôi!” Giọng anh trai dứt khoát như chém đinh chặt sắt, mang theo một sự quyết tuyệt như trút bỏ được gánh nặng.
“Trần Minh, Lý Lệ, đây là lời hai người nói ra! Từ nay về sau, Trần Hoan Hoan không còn liên quan gì đến hai người nữa!”
“Từ hôm nay, con bé tên là Tiểu Táo, không còn là Trần Hoan Hoan.”
Anh cúi đầu, nhặt năm tờ tiền trăm và tờ giấy chứng nhận của ủy ban thôn dưới đất.
Anh đem tiền và tờ chứng nhận, đập mạnh lên chiếc ghế ngay cửa phòng bệnh.
“Năm trăm đồng này, trả lại cho hai người! Còn cái giấy chứng nhận này, để lại cho hai người làm ‘kỷ niệm’!” Giọng anh trai lạnh lẽo như băng, “Hãy nhớ kỹ những gì hai người nói hôm nay! Sau này, Tiểu Táo sống hay chết, nghèo hay giàu, đều không liên quan đến hai người! Nếu còn dám đến làm phiền nữa…”
Ánh mắt anh trai sắc như sói rừng, quét qua gương mặt trắng bệch của ba mẹ, lời đe dọa chưa nói hết đã khiến mẹ tôi run lên.
Ba tôi nghẹn họng, định nói gì đó, nhưng anh trai đã không thèm nhìn lấy một cái.
Anh quay người lại, một tay chống nạng, tay kia nắm chặt tay tôi.
“Tiểu Táo, đi thôi! Về nhà với anh!”
Nước mắt tôi trào ra không kìm được.
“Vâng! Về nhà!”
Cứ thế, dưới ánh nhìn đầy cảm xúc của bao người, chúng tôi từng bước từng bước khó nhọc bước qua hành lang bệnh viện.
Nắng trưa rọi qua cửa sổ, chiếu sáng khắp hành lang.
Phía trước, rực rỡ ánh sáng!
25
Anh trai không đưa tôi về căn lều rách ở chân núi ngay.
Vết thương của tôi vì bị kéo giật cộng với xúc động quá mức nên lại rỉ máu, cần phải xử lý lại.
Vết thương của anh còn nặng hơn, cái chân gãy sưng vù lên trông rất đáng sợ.
May mắn thay, sau ngày hôm đó, rất nhiều người tốt bụng đã gửi tiền và đồ ăn cho chúng tôi, anh trai cuối cùng cũng có tiền làm phẫu thuật rồi!
Những ngày nằm viện cùng anh trai là khoảng thời gian tôi chưa từng có trong đời – yên tâm, an toàn.
Ban đêm, tôi không còn bị lạnh đến tỉnh giấc, cũng không còn sợ bóng tối, vì chỉ cần mở mắt ra là thấy anh trai đang ngồi bên cạnh.
Ra viện rồi, tôi cuối cùng cũng được về nhà với anh trai!
Về… ngôi nhà của riêng chúng tôi!
Hôm về làng, trưởng thôn lái chiếc xe ba bánh điện đến bến xe đón chúng tôi.
“Lục Cửu này, cậu đưa Tiểu Táo về rồi thì đừng ở cái lều rách gió lùa tứ phía kia nữa.”
“Tôi với mấy cán bộ thôn bàn rồi, trường tiểu học cũ của làng vẫn còn vài phòng trống, hai anh em dọn sang đó ở đi, chỗ đó có giường sưởi, trời có tuyết cũng không lạnh.”
Cuối cùng, tôi và anh trai đã có một mái nhà mới!
Sau khi chuyển đến trường tiểu học cũ, dân làng còn mang cho chúng tôi rất nhiều củi, bếp than, nồi niêu, bát đũa, dầu, muối xì dầu, giấm…
Chum nước sau cửa đầy ắp bánh nếp và bánh tét mà mọi người tặng.
Rất nhiều bà và các cô trong làng còn mang đến cho tôi và anh nhiều quần áo, giày dép, mũ – tuy là đồ cũ nhưng tôi và anh không chê, vì chúng đã tốt hơn quần áo trên người chúng tôi rất nhiều.
Đêm giao thừa, trưởng thôn cùng các cán bộ thôn mang đến hai bao gạo, hai thùng mì sợi, và hẳn hai can lớn dầu hạt cải!
Người dân trong làng còn tặng chúng tôi bánh bao, sủi cảo tự làm ở nhà, bánh nếp chiên, khoai lang chiên, bánh xoắn vừng… đủ thứ ngon lành, chất đầy cả giường sưởi.
Đêm giao thừa, tôi nép vào lòng anh trai, giường sưởi dưới mông ấm áp rực hồng.
Hình như tôi đã rất lâu, rất lâu không còn nghĩ đến ba mẹ ruột của mình nữa rồi.
Trên TV vang lên tiếng đếm ngược đón năm mới.
“Mười, chín, tám, bảy… Chúc mừng năm mới!”
Anh trai bất ngờ như ảo thuật, lấy từ túi áo ra hai bao lì xì, nhét vào tay tôi.
“Tiểu Táo, lại lớn thêm một tuổi rồi, chúc mừng năm mới!”
“Sao… sao lại có hai cái?” Tôi ngơ ngác nhìn anh trai.
Anh cười: “Dân làng đều nói anh vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi em, nên bao lì xì cũng phải có hai cái chứ.”
Tôi hí hửng nhét hai bao lì xì vào dưới gối.
Nghe nói, trẻ con sẽ có tiền lì xì vào Tết.
Trước đây tôi chưa từng có, chỉ có em trai được thôi.
Nhưng từ giờ trở đi, tôi cũng là một đứa trẻ có tiền lì xì rồi!
26
Khi xuân về hoa nở, anh tôi cuối cùng cũng tròn mười tám tuổi.
Để hỗ trợ hai anh em tôi, làng đã quyết định giao lại vườn táo hoang đã bị bỏ hoang nhiều năm nay cho anh tôi trông coi miễn phí.
Túi táo nhỏ mà anh mang đến thành phố đã mang đến cho chúng tôi những vị khách đầu tiên.
Hôm ấy, khi rời bệnh viện, tôi đã chia những quả táo anh cho mình, tặng cho bác sĩ tốt bụng, các cô y tá, và cả những cô chú trong phòng bệnh từng giúp tôi lấy cơm.
Mọi người đều khen táo của chúng tôi rất ngon, còn ngon hơn cả những quả táo đỏ mọng mà họ mua ngoài tiệm!
Tôi không ngờ rằng, sang năm khi vụ táo được mùa, mọi người lại thi nhau đến tìm chúng tôi mua táo…
Một thùng, mười thùng, trăm thùng… Tôi và anh không chỉ bán hết táo của mình, mà còn giúp dân làng bán được rất nhiều táo nhỏ nữa.
Mọi người đều nói, tuy táo của chúng tôi nhỏ và hình thức không đẹp, nhưng hương vị lại thơm ngon ngọt lịm, khiến họ như được trở về với “hương vị tuổi thơ”.
Hương vị tuổi thơ sao?
Nếu thật sự có “hương vị tuổi thơ”, thì tuổi thơ của tôi chắc chắn là mùi món chè táo anh nấu cho tôi ngày ấy…