Chương 1 - Cô Gái Trong Vườn Táo
Hôm đó là ngày em trai tôi làm lễ bốc đồ đầy tháng.
Ba mẹ đưa tôi lên núi chơi.
Mẹ chỉ lên cây táo đỏ rực trên sườn đồi, dịu dàng nói với tôi:
“Hoan Hoan, ba mẹ phải đi rồi, sau này nếu con đói thì tự hái táo ăn, nhớ chưa?”
Ba thì sốt ruột, tiện tay ném cái áo bông lính cũ kỹ của ông lên người tôi, là thứ ông không cần nữa.
“Đi thôi! Ở đây có ăn có uống, không chết đói được đâu.”
“Nếu thật sự có chết… thì cũng là mạng nó vậy!”
Về sau, tôi ở lại trong vườn táo hoang vắng không một bóng người ấy, lặng lẽ nhìn ba mươi lần mặt trời mọc.
Cho đến khi anh trai đến tìm và mang tôi trở về.
1
Hôm đó là ngày em trai tôi làm lễ bốc đồ đầy tháng.
Ba mẹ đưa chúng tôi lên núi chơi.
Đường núi quanh co uốn lượn, xe chạy mãi, chạy mãi vẫn chưa đến nơi.
Mẹ ôm em trai trong lòng, khe khẽ hát một bài đồng dao vui tai, ba thì chăm chú lái xe, thỉnh thoảng lại liếc tôi một cái qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt ấy, lạnh như hoa sương bám trên cửa kính mùa đông.
Tôi co mình trong góc ghế sau, ôm chặt đầu gối, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Tôi biết, trong nhà này… không ai thích tôi cả.
Vì tôi nói chuyện rất kỳ lạ, giống như một cuộn băng bị kẹt, từng chữ từng chữ bật ra, càng gấp càng không nói được.
Bác sĩ nói tôi bị tự kỷ.
Sau đó mẹ sinh em trai. Nó khỏe mạnh, hay cười, ngay cả lúc khóc cũng lớn tiếng hơn tôi nhiều.
Ánh mắt ba mẹ ngày nào cũng dính trên người em trai, chẳng còn ai nhìn đến tôi nữa.
Cuối cùng, chiếc xe bán tải cũ kỹ của ba dừng lại dưới một sườn núi hoang vu. Xung quanh toàn là cây—to lớn, cao vút, lá đã vàng, gió thổi qua là xào xạc như than thở.
Mẹ ôm em trai xuống xe trước, ba cũng bước xuống, rồi mở cửa phía tôi.
“Hoan Hoan, xuống đi.”
Giọng mẹ nghe rất lạ—không dịu dàng như khi nói với em trai, cũng không cáu kỉnh như khi nói với tôi, mà là… một kiểu bình thản của người vừa hạ quyết tâm xong.
Tôi ngoan ngoãn xuống xe. Gió núi lạnh buốt chui vào cổ áo, khiến tôi run lên.
Ba lấy từ cốp sau một chiếc áo lính cũ, ám mùi ẩm mốc, quàng đại lên người tôi.
Áo dài thượt, gần như chạm đất, bọc tôi lại như một cái kén vụng về.
Mẹ bế em trai đi trước.
Ba nắm tay tôi bước theo sau.
Tôi ngẩng đầu, nhìn chiếc mũ hổ viền lông thỏ đáng yêu trên đầu em trai. Mũ đẹp quá… tôi khịt mũi, thoáng nghĩ nếu tôi có một chiếc như vậy, chắc sẽ không bị chảy nước mũi cả ngày nữa.
Nhưng tôi không dám xin.
Dì từng nói tôi là gánh nặng của ba mẹ, nếu không phải vì tốn quá nhiều tiền chữa bệnh cho tôi, họ đã sinh em trai từ sớm rồi.
Sau khi em trai ra đời, dì lại nói, nếu trong nhà không có tôi thì tốt biết mấy.
Không có tôi, ba mẹ có thể mua sữa tốt hơn cho em trai.
Tôi sợ đến mức khóc òa, sau đó liều mạng ăn ít, tiêu ít, ốm cũng không dám nói, chỉ để không “tốn tiền”.
Tôi sợ, chỉ cần tiêu tốn tiền của nhà thêm một chút… ba mẹ sẽ không cần tôi nữa.
Nhưng rồi… họ vẫn quyết định không cần tôi thật.
2
Chúng tôi đi đến một vườn táo rộng lớn. Vườn táo có vẻ đã lâu không ai chăm, cỏ dại mọc cao hơn cả đầu tôi.
Nhiều, nhiều lắm những cây táo! Trên cành treo đầy những trái táo đỏ hồng—đỏ đến chói mắt dưới bầu trời thu xám xịt—như vô số chiếc đèn lồng bé xíu.
Mẹ dừng lại, ngồi xổm xuống, chỉ vào những trái táo đỏ au trên cây:
“Hoan Hoan, con xem, đây là táo.”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi biết táo rất thơm, rất ngọt.
Nhưng ở nhà, tôi không dám ăn. Táo đắt lắm, ăn tốn tiền, ba mẹ sẽ không vui.
Viền mắt mẹ đỏ lên, cố nặn ra một nụ cười.
Đã rất lâu rồi tôi không thấy mẹ cười với mình.
Mẹ hay nhìn tôi với vẻ lo âu, miệng lẩm bẩm:
“Sao lại mắc tự kỷ chứ?”
“Trẻ con tí tuổi, có gì mà nghĩ không thông, lại tự kỷ cho được?”
Lúc khác, mẹ lại nghiến răng nhìn tôi, giọng đầy uất hận:
“Con như thế này, ngay cả đem cho người ta cũng không ai nhận, con bảo mẹ phải làm sao đây hả?”
Nụ cười hôm ấy… hóa ra là nụ cười cuối cùng trước khi họ bỏ rơi tôi.
3
Đúng vậy… phải làm sao đây?
Giọng của mẹ vang lên bên tai tôi, nhẹ nhàng đến mức làm tôi sợ hãi. Một sự dịu dàng lạ lùng, giống như thứ dịu dàng dùng để nói lời cuối cùng.
“Hoan Hoan, ba mẹ phải đi rồi. Sau này… nếu con đói thì tự hái táo ăn, nhớ chưa?”
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, trong lòng trào lên một nỗi bất an.
Đi? Đi đâu? Không dẫn tôi theo sao?
Tôi muốn hỏi, miệng há ra, nhưng chỉ phát ra được âm thanh yếu ớt:
“À… à…”
Càng lo lắng, tôi càng không nói được.
Ba đứng bên cạnh, cau mày rít một hơi thuốc, rồi ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm mạnh, giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Đi thôi! Nói nhiều với nó làm gì! Ở đây có ăn có uống, nó không chết đói được đâu.”
Mẹ đứng dậy, viền mắt đỏ lên nhìn tôi.
Nhưng rất nhanh, mẹ quay mặt đi, ôm chặt em trai vào lòng. Em trai ê a vài tiếng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ba liếc tôi một cái—ánh mắt ấy như nhìn một món đồ vướng víu, phiền phức. Ông dừng một chút, rồi nói thêm một câu, giọng không lớn, nhưng rơi vào thế giới tám tuổi của tôi như một tiếng búa nặng nề:
“Nếu nó chết thật… thì đó cũng là số của nó.”
Nói xong, ba nắm tay mẹ, kéo đi thẳng xuống núi.
Mẹ như muốn quay đầu lại, nhưng bị ba giật mạnh. Mẹ khựng lại một bước… rồi cuối cùng vẫn không quay đầu.