Chương 4 - Cô Gái Trong Cuộc Chiến Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đừng nói là anh yêu tôi.” Tôi lạnh giọng cắt lời. “Tình yêu của anh, rẻ mạt quá.”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

“Đợi đã!” Giang Tầm gọi tôi lại.

Anh bước nhanh đến trước mặt, mở cửa xe, lấy ra một túi hồ sơ màu nâu, đưa cho tôi.

“Gì đây?”

“Em xem đi.”

Tôi nghi hoặc mở túi, rút đống giấy tờ bên trong.

Trang đầu là hợp đồng thuê xe.

Trang thứ hai là một chồng dày phiếu cá cược.

Trang thứ ba là hợp đồng vay tiền từ nền tảng tín dụng trực tuyến — người vay là Khâu Danh, mục liên lạc khẩn cấp là tên tôi, kèm số chứng minh nhân dân.

Tay tôi bắt đầu run.

“Anh ta… không mua xe sao?”

“Không.” Giọng Giang Tầm trầm hẳn. “Chiếc xe là thuê, tám trăm tệ một ngày. Tiền cọc mua nhà, cả hai trăm ngàn của em, đều bị anh ta đem đi cá độ, sạch như chưa từng có.”

“Chưa hết, anh ta còn lấy thông tin của em để vay tiền ở nhiều nền tảng khác nhau, cộng lại hơn năm trăm ngàn.”

“Hồ Vy, từ đầu đến cuối, anh ta đều lừa em.”

Tôi choáng váng, đứng cũng không vững.

Bình luận trên màn hình bắt đầu nhiễu loạn, như tín hiệu bị phá sóng, chữ nghĩa méo mó vặn vẹo.

【Sao có thể như vậy… Nam chính mà lại đi đánh bạc? Kịch bản không phải thế này!】

【Xong rồi, hình tượng nam chính sụp đổ rồi!】

【Nữ chính mau nghĩ cách giúp nam chính trả nợ đi! Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi mà!】

Tôi vịn vào cửa xe, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

“Mấy thứ này… anh lấy ở đâu?”

“Anh có cách của mình.” Giang Tầm nói. “Anh hiểu Khâu Danh hơn em. Hắn sĩ diện, thích khoe khoang, làm việc chẳng suy nghĩ. Chỉ cần được tâng bốc là lập tức bay trên mây.”

“Những người gọi là ‘huynh đệ’ của hắn, toàn là bạn nhậu. Hắn có tiền thì vây quanh, hết tiền thì chạy nhanh hơn thỏ.”

“Chỗ bằng chứng này, là một trong số họ bán cho anh.”

Tôi siết chặt túi hồ sơ trong tay.

“Anh muốn gì?”

“Anh đã nói rồi — anh muốn một cơ hội để theo đuổi em.” Giang Tầm nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ rành rọt. “Tiền, anh không cần. Anh sẽ giúp em lấy lại hết. Chỉ cần em cho anh một cơ hội.”

Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, im lặng thật lâu.

“Được.”

4

Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Khâu Danh.

Địa điểm là quán cà phê ngay dưới nhà mới của tôi.

Anh ta đến, diện đồ hiệu từ đầu đến chân, tay đeo đồng hồ mới tinh, tóc vuốt bóng lộn, trông phơi phới như thể đời đang lên hương.

Vừa thấy tôi, khóe môi anh cong lên nụ cười đắc thắng:

“Sao? Hối hận rồi à? Nghĩ thông rồi thì quay về cầu xin tôi đi.”

Anh kéo ghế ngồi đối diện, bắt chéo chân, ngả người đầy ngạo mạn:

“Nói cho cô biết nhé Hồ Vy, muộn rồi. Bây giờ là cô cầu xin tôi, điều kiện do tôi đặt.”

Bình luận lại nhảy lên liên tục:

【Nam chính đang lùi một bước, tiến ba bước! Trong lòng vẫn còn yêu nữ chính mà!】

【Nữ chính chỉ cần dịu lại một chút, cho anh ta một bậc thang là mọi chuyện sẽ ổn!】

Tôi không thèm để ý, cũng chẳng nhìn đám bình luận.

Tôi chỉ đẩy chiếc túi hồ sơ màu nâu về phía anh ta:

“Xem đi.”

Nụ cười trên mặt Khâu Danh cứng đờ.

Anh nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi mở túi ra.

Khi nhìn thấy hợp đồng thuê xe và phiếu cược bóng đá, sắc mặt anh lập tức tái mét.

Anh ngẩng phắt đầu lên, mắt đầy hoảng loạn và kinh ngạc:

“Cô… sao cô lại có mấy thứ này?”

“Tôi lấy được bằng cách nào, anh không cần biết.” Tôi bình thản nhìn anh. “Khâu Danh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút.”

“Nói gì? Cô muốn sao?” Giọng anh bắt đầu run.

“Rất đơn giản. Trả lại tôi ba mươi bảy vạn tám ngàn sáu trăm. Ngoài ra,” tôi rút bản sao hợp đồng vay nợ ra đặt lên bàn, “năm mươi vạn này, là chuyện của anh. Không liên quan gì đến tôi.”

“Không thể nào!” Anh kích động đứng bật dậy. “Tôi không có tiền! Một xu cũng không còn!”

“Vậy thì tự lo đi.” Tôi nhấc tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm. “Tôi cho anh ba ngày. Sau ba ngày nếu tiền chưa vào tài khoản tôi, mấy thứ này sẽ được gửi đến bố mẹ anh và cả sếp anh.”

“Cô dám!” Anh trợn mắt gào lên.

“Thử xem tôi có dám không.” Tôi đặt ly xuống, đứng lên. “À đúng rồi, suýt quên. Anh dùng thông tin của tôi vay nợ online — đó là hành vi lừa đảo. Nếu tôi báo cảnh sát, đoán xem… anh sẽ phải ở trong đó bao lâu?”

Khâu Danh ngồi sụp xuống ghế, mặt trắng bệch như xác chết.

【Nữ chính ra tay quá độc! Cô ấy đang dồn nam chính đến đường cùng!】

【Nam chính thê thảm như thế rồi, sao cô ấy không tha cho anh ấy? Năm năm tình cảm đều là giả sao?】

Tôi đứng nhìn anh ta:

“Khâu Danh, chính là anh ép tôi.”

Tôi quay lưng bước đi, để lại anh một mình run rẩy trong tuyệt vọng.

Hai ngày sau đó, tôi nhận vô số cuộc gọi lạ.

Có cả những lời đe dọa từ công ty đòi nợ, lẫn tiếng khóc lóc gào thét từ mẹ Khâu Danh.

“Hồ Vy! Cô là đồ đàn bà độc ác! Cô muốn dồn chết cả nhà chúng tôi à?”

“Tiểu Danh rốt cuộc sai ở đâu mà cô phải đối xử với nó như vậy? Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”

“Năm mươi vạn đó cô cũng phải trả! Cô từng yêu nó thì cô phải có trách nhiệm!”

Tôi chẳng nói gì, chỉ chặn hết.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)