Chương 3 - Cô Gái Trong Cuộc Chiến Tình Yêu
Trên áo có mùi xà phòng nhè nhẹ.
“Bên ngoài lạnh.” Giọng anh trầm thấp. “Em làm đúng rồi.”
Tôi không đáp, chỉ kéo cửa ra, bước đi mà không hề ngoái lại.
Dưới lầu, ba tôi đang đứng bên xe hút thuốc. Thấy tôi, ông dập điếu thuốc ngay lập tức.
Không hỏi gì, chỉ mở cửa xe cho tôi.
“Về nhà thôi.”
Xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu, tôi thấy Khâu Danh lao xuống cầu thang, đứng ngẩn ngơ bên đường nhìn chiếc xe dần khuất bóng.
【Nam chính đuổi theo rồi! Anh ấy hối hận rồi! Nữ chính mau quay đầu lại!】
【Chỉ cần nữ chính xuống xe bây giờ, họ nhất định sẽ quay lại như xưa!】
Tôi thu ánh mắt về, tựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn toàn món tôi thích.
Ba mẹ chẳng hỏi gì, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho tôi, như thể tôi chỉ vừa đi xa vài ngày, hôm nay mới về.
Ăn xong, ba gọi tôi vào thư phòng.
Ông đưa tôi một túi hồ sơ.
“Đây là hợp đồng mua nhà ở khu trung tâm, đã thanh toán toàn bộ, đứng tên con.”
“Mật mã là ngày sinh của con. Ngày mai, chuyển đến đó ở đi.”
Tôi sững người.
Ba vỗ vai tôi:
“Con gái nhà họ Hồ, không cần sống nhìn sắc mặt ai, càng không cần dùng một cái tên trên sổ đỏ để đổi lấy cảm giác an toàn.”
“Ba mẹ sẽ mãi mãi là chỗ dựa của con.”
Lúc đó, nước mắt tôi vỡ òa.
Ngày hôm sau, tôi chuyển đến nhà mới.
Căn hộ rộng 180 mét vuông, phong cách tối giản đúng gu tôi, ngoài cửa sổ là khung cảnh lung linh của thành phố về đêm.
Tôi lôi tin nhắn của Giang Tầm ra đọc lại:
“Nhà trung tâm thành phố, trả hết, chỉ đứng tên em. Em đồng ý cưới anh không?”
Tôi nhìn ra muôn ánh đèn ngoài cửa sổ, gõ hai chữ:
“Giấy tờ, mang chưa?”
Điện thoại lập tức rung lên — là tin nhắn trả lời gần như ngay tức thì của Giang Tầm:
“Ở trong xe, anh vẫn đang đợi dưới lầu nhà em.”
Tôi đi đến bên cửa sổ, vén rèm.
Dưới ánh đèn đường, bên cạnh chiếc SUV quen thuộc, Giang Tầm đang đứng dựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên hướng tôi.
Bóng anh bị kéo dài bởi ánh đèn vàng.
Bình luận lại bùng nổ:
【Không!!! Nữ chính sao lại làm thế! Cô không thấy có lỗi với nam chính à!】
【Là bẫy! Giang Tầm chắc chắn cấu kết với Khâu Danh! Họ đang muốn lừa tiền của cô!】
【Nữ chính bị mê muội rồi! Cô ấy sẽ hối hận thôi!】
Giữa sự náo loạn ấy, tôi vẫn không mảy may bận tâm.
Tôi cất điện thoại, thay đồ, xuống lầu.
Giang Tầm thấy tôi, lập tức đứng thẳng, ánh mắt có chút căng thẳng.
“Anh tưởng em sẽ không trả lời.”
“Sao lại nghĩ thế?” tôi hỏi.
Anh im lặng một lát, lấy trong túi ra bao thuốc, rút một điếu rồi lại bỏ vào.
“Khâu Danh nói, em yêu anh ta đến chết đi sống lại, vì anh ta cái gì cũng chịu, tuyệt đối sẽ không rời bỏ.”
“Cho nên, tin nhắn đó… là anh đang thử tôi?”
Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Một nửa là vậy.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sáng rực:
“Anh muốn xem em có thật sự như lời anh ta nói, không thể rời bỏ anh ta… cũng muốn xem… liệu anh có một cơ hội không.”
“Cơ hội gì?”
“Cơ hội theo đuổi em.”
Tôi bật cười.
“Giang Tầm, chúng ta quen nhau năm năm, suốt năm năm ấy, anh là anh em thân nhất của Khâu Danh.
Anh ta làm những gì, anh đều thấy, nhưng chưa bao giờ lên tiếng.
Giờ anh ta bị cả thế giới quay lưng, anh lại cảm thấy mình có cơ hội?”
“Anh nghĩ, tôi vì sao phải từ một hố lửa, nhảy vào một cái khác?”
Lời tôi như dao, câu nào cũng cứa vào tim.
Gương mặt Giang Tầm tái mét trong nháy mắt.
2
“Anh…”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
【Hay quá! Nữ chính cuối cùng cũng tỉnh ra rồi! Phản đòn đi em!】
【Ủa? Sao bình luận đổi chiều rồi vậy?】
【Đừng hiểu lầm! Tụi tôi dùng kế khích tướng để nữ chính thấy rõ bộ mặt thật của nam phụ mà!】
Tôi nhìn đám bình luận lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, chỉ thấy nực cười.
“Giang Tầm, anh nên dẹp hết mấy suy nghĩ không nên có đó đi.”
“Hôm nay tôi xuống gặp anh, không phải để nghe anh tỏ tình, mà là để bàn chuyện làm ăn.”
Anh sững người: “Làm ăn?”
“Đúng.” Tôi khoanh tay nhìn anh. “Khâu Danh nợ tôi ba mươi bảy vạn tám ngàn sáu trăm tệ, tôi muốn anh lấy lại giúp tôi.”
“Xong việc, tôi chia cho anh ba phần trăm.”
Ánh sáng trong mắt Giang Tầm dần tắt đi.
Anh cười khổ: “Hồ Vy, trong mắt em, anh là loại người đó sao?”
“Chứ không phải à?” Tôi phản vấn. “Anh với anh ta làm huynh đệ năm năm, giờ vì một người phụ nữ mà đâm sau lưng. Không phải vì tiền, lẽ nào vì yêu?”
“Anh…”