Chương 4 - Cô Gái Duy Nhất Giữa Ba Chàng Trai

Một đám người cười ầm ầm không chút nể nang.

Hứa Tự Ngôn ôm bụng cười đến gập cả người.

Tiêu Châu thì huýt sáo đầy gian tà, vừa quay video lại cảnh tôi đang mặc tạp dề

tay còn cầm xẻng chiên, vẻ mặt vừa luống cuống vừa ngẩn ngơ.

Còn Trang Yến.

Anh lười biếng tựa người vào khung cửa, nhếch môi nhìn tất cả diễn ra trong phòng.

Tựa như một người chơi nắm chắc phần thắng

đang điềm nhiên thưởng thức màn kết thúc huy hoàng mà mình đạo diễn.

“Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Tạ kiêu ngạo cứng đầu như cô mà cũng biết đảm đang thế này ha, hahaha…”

“May mà cược chỉ kéo dài một tháng, nếu đóng lâu thêm chút nữa

Trang Yến, e là cô ta còn chịu sinh con cho cậu mất!”

“Haha, vui đấy, lần sau tới lượt tôi chơi chứ?”

Tiêu Châu dừng lại chốc lát khi nói câu đó

quay đầu nhìn tôi một cái.

Sau đó nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan trọng, quay đi

còn nhếch môi cười bảo: “Cô ấy nghe thấy rồi kìa. Vậy lần sau phải nghĩ chiêu nào mới mới chút.”

5

Tôi đứng đó rất lâu, rất lâu.

Một lớp băng lạnh bắt đầu mọc rễ từ bàn chân, chậm rãi bò dọc toàn thân.

Ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy đau, như đang nuốt dao.

Rồi là run rẩy.

Từng cơn run nhẹ không kiểm soát nổi.

Tôi đảo mắt, lặng lẽ nhìn về phía Trang Yến – người đứng xa tôi nhất.

Môi run run mấp máy

muốn hỏi anh: Đây… là thật sao?

Lúc trước tôi hỏi vì sao anh lại tốt với tôi như vậy

anh không trả lời.

Thì ra… là để chờ giây phút này.

Nhưng hơn một tháng qua từng chút từng chút

chẳng lẽ anh không có một chút nào… dù chỉ một chút áy náy hay mềm lòng với tôi sao?

Trang Yến nhìn tôi ba giây, nụ cười phai nhạt đi một chút.

Sau đó, anh điềm nhiên dời ánh mắt đi.

Tôi chậm rãi khép môi lại.

Không cần hỏi nữa, khỏi phải tự rước nhục.

Tôi hiểu được câu trả lời của anh rồi.

Tôi tưởng mình sẽ khóc.

Tưởng mình sẽ gào thét, lấy nước mắt dìm chết bọn họ

rồi nhìn thấy họ luống cuống sợ hãi.

Nhưng tôi lại không khóc nổi.

Cổ họng nghẹn đắng, tim đau thắt, lạnh đến thấu xương

mà đôi mắt tôi thì khô cạn, ảm đạm, chẳng thể ép ra nổi một giọt nước.

Tôi cũng chẳng nói được một lời nào.

Chỉ lặng lẽ đứng giữa vòng vây tiếng cười nhọn như dao.

Đến khi họ cười mỏi, dần dừng lại

bắt đầu nghi hoặc về phản ứng quá im lặng của tôi.

Tôi mới khẽ thở ra một hơi nặng nề.

Bằng giọng khàn đến khó nghe.

Nói với họ: “…Chúng ta tuyệt giao đi.”

Từ hôm đó, tôi bảo lưu kết quả học.

Sau đó, danh tiếng và việc làm ăn của bố tôi lao dốc không phanh.

Thế nhưng ông không cam lòng, cứ nghĩ mình còn cơ hội quay lại.

Thế là tình hình nhà tôi ngày càng tồi tệ.

Nếu không nhờ mẹ tôi kiên quyết giữ một khoản tiền riêng, không để ông động vào

thì có lẽ tôi đã không đủ tiền để tiếp tục đi học.

Chúng tôi chuyển khỏi khu nhà giàu.

Tôi bán hết toàn bộ đồ xa xỉ của mình, kể cả mô tô, đàn piano và đồng hồ hàng hiệu.

Nhìn số dư tài khoản tăng lên, nỗi lo trong tôi mới tạm thời lắng xuống.

Ngoài chuyện đó ra

Tôi còn nhờ bạn trai tôi – Lăng Tiêu – giúp khuyên bố tôi.

Cậu ấy học giỏi, từ hồi cấp ba đã khởi nghiệp thành công, có sự nghiệp riêng.

Xử lý mấy chuyện làm ăn, tất nhiên giỏi hơn tôi – một đứa học dốt như thế này.

Bảo cậu ấy làm việc này, tôi chẳng thấy áy náy chút nào.

Ngày đầu tiên quay lại trường học.

Tài xế của Lăng Tiêu đặc biệt đi đường vòng đến đón tôi ở ngôi nhà mới ngoại ô.

Tôi đã bán xe, nhưng chất lượng cuộc sống thì chẳng hề giảm sút.

Khi đến cổng trường, Lăng Tiêu phong độ mở cửa xe cho tôi, định đưa tay đỡ tôi xuống.

Bất ngờ, từ xa vang lên một tiếng động cơ rít gào lao tới.

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai.

Tiêu Châu thực hiện một cú drift đỉnh cao

chiếc mô tô đen bóng cực ngầu dừng lại trước mặt chúng tôi

anh ta tháo mũ bảo hiểm ra

sải bước với đôi chân dài, mặt mày cau có, hầm hầm tiến lại gần.

Ánh mắt anh ta dán chặt vào tay của Lăng Tiêu – tay đang nắm lấy tay tôi.

Đột nhiên, anh ta ném mạnh mũ bảo hiểm về phía chúng tôi.

Tôi và Lăng Tiêu bị ép phải tách ra hai bên.

Còn chưa kịp tức giận

Tiêu Châu đã cười lạnh hỏi tôi:

“Đây chính là bạn trai mới của cậu mà cậu nói đó hả? Mắt mũi cậu mù rồi sao?”

“Bao giờ thì cậu lén lút qua lại với hắn sau lưng bọn tôi vậy?”

6

Giọng điệu của anh ta đầy đắc ý, cứ như thể tôi lén lút ngoại tình sau lưng anh ta vậy.

Nhưng… anh ta nghĩ anh ta là gì của tôi chứ?

Ban đầu tôi có chút tức giận, theo phản xạ định phản bác lại.

Thế nhưng khi bắt được tia cảm xúc có phần khác thường trong mắt anh

Tôi khựng lại, suy nghĩ vài giây.

Rồi ngẩng đầu lên.

Tôi hoàn toàn lơ đi Tiêu Châu, chỉ quay sang Lăng Tiêu, chủ động nắm lấy tay anh.

Giọng nói thân mật:

“Đi thôi, đừng để ý tới cậu ta. Sắp trễ học rồi đấy.”

Hai người vốn đang lạnh lùng nhìn nhau, lập tức cùng nhìn về phía tôi.

Lăng Tiêu có phần bất ngờ xen lẫn vui mừng, liền bật cười rạng rỡ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)