Chương 3 - Cô Gái Duy Nhất Giữa Ba Chàng Trai
Toàn bộ đồ giá trị trên người tôi đều bị họ lục soát mang đi.
Tôi bị nhốt hai ngày không có lấy một ngụm nước.
Đến khi nghe thấy họ sốt ruột bàn nhau vì không dám đòi tiền trực tiếp từ bố mẹ tôi, nên định đem tôi bán cho người khác.
Cảm giác hoang đường và sụp đổ dâng trào trong lòng tôi.
Giống như nhìn thấy một nhóm trẻ con cầm dao định giết người.
Vừa thấy nực cười vì tuổi đời còn non nớt của chúng
vừa run sợ vì vẻ mặt nghiêm túc và con dao thật trên tay chúng.
Mà sự nực cười đó
cũng tan thành băng giá và kinh hoàng
khi họ lột sạch quần áo tôi, chụp ảnh khoả thân để rao bán.
Tôi cố co người lại, điên cuồng mắng chửi, doạ nạt.
Nhưng ai cũng thấy rõ sự hoảng sợ và bất lực trong tôi.
Có một người trong đó, tên là Chu Ngộ Thành, từng là bạn tôi.
Hắn ngồi xổm xuống, thở dài.
Vừa cười vừa đưa tay chạm vào tôi:
“Nhan Nhan, tha cho bọn anh đi.”
“Thật ra anh rất thích em, anh cũng không muốn làm thế này đâu…”
Chưa nói hết, hắn hét lên một tiếng thảm thiết.
Tôi cắn chặt ngón tay hắn, toàn thân bộc phát sức lực chưa từng có
gần như muốn cắn đứt ngón tay hắn.
Bọn họ lập tức rối loạn, hoảng hốt lao tới ngăn cản.
Đúng lúc đó
Cửa kho mở ra.
Một luồng sáng chói rọi từ mặt đất lên, dần dần bao phủ toàn bộ kho cũ mờ mịt.
Ở cửa, một người cao gầy đứng ngược sáng.
Cứ thế xuất hiện trong đồng tử tôi.
Là Trang Yến.
4
Kể từ ngày được cứu ra khỏi chỗ đó
Tôi đã có một khoảng thời gian rất dài không dám bước chân ra khỏi nhà.
Bị bạn bè phản bội không một lời báo trước, bị bắt cóc tống tiền đột ngột
và cả việc bị lột sạch đồ đạc, bị chụp lại những tấm hình nhục nhã nhất…
Tất cả đều khắc lên trái tim tôi một vết đen đậm đặc, đau đớn và sâu hoắm.
Tinh thần tôi căng như dây đàn, gần như sắp sụp đổ.
Mà thời điểm đó, người ở bên cạnh tôi lại là Trang Yến – người xưa nay luôn lạnh lùng và cay nghiệt.
Tôi chưa từng thấy anh dịu dàng, kiên nhẫn đến vậy.
Mà lại còn là đối với tôi.
Cứ như anh có thể cảm nhận được cảm xúc suy sụp, tan vỡ của tôi.
Vốn là người kiệm lời, anh bắt đầu cố gắng tìm đủ đề tài mỗi ngày để trò chuyện cùng tôi.
Tôi sống trong căn hộ riêng của anh.
Anh giúp tôi xin nghỉ phép ở trường, che giấu với bố mẹ tôi.
Anh cũng âm thầm dùng quan hệ của mình để dạy dỗ đám người Chu Ngộ Thành.
Ngay cả Tiêu Châu và Hứa Tự Ngôn – vốn là bạn thân thiết nhất của anh –
anh cũng tìm cách ngăn cản và xoay sở để họ không đến làm phiền.
Anh không để tin tức gì bị lộ ra
không để bất cứ ai chạm vào vết thương lòng của tôi.
Như cơn gió xuân nhẹ nhàng bốc hơi cơn mưa lạnh
với cách dịu dàng lặng lẽ đó, anh dang rộng đôi cánh bảo vệ tôi toàn vẹn.
Sự chín chắn và đáng tin cậy của anh
khiến tôi dần buông lỏng, mở lòng, không kiểm soát được mà sinh ra sự lệ thuộc.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa
vừa mong đợi vừa thấp thỏm hỏi anh: Tại sao… lại tốt với em như vậy?”
Tôi còn nhớ rõ khi ấy
Trang Yến mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, ngồi cạnh tôi trên thảm.
Tay áo xắn lên nửa chừng, lộ ra cánh tay trắng trẻo, thon dài nhưng rắn rỏi
ngón tay xoay cây bút máy linh hoạt trên các đốt tay rộng.
Anh tháo kính ra, vài sợi tóc rũ xuống trán, trông có chút lười biếng mà quyến rũ.
Khi anh ngước nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến không thể diễn tả thành lời.
Anh không trả lời trực tiếp mà hỏi lại
mỉm cười khẽ nói: “Muốn thử yêu anh không?”
Tựa như một mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Tôi mơ màng rơi vào vòng tay dịu dàng mà hiếm có ấy của anh.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Dưới sự chăm sóc của anh, tôi dần bước ra khỏi bóng tối
dần trở nên vui vẻ trở lại.
Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng.
Tính cách Trang Yến tuy lạnh lùng, nhưng tận sâu bên trong lại cực kỳ độc chiếm.
Khi tôi và anh đang yêu nhau nồng thắm
Tiêu Châu buộc phải kiềm chế, không còn khoác vai bá cổ tôi như trước.
Hứa Tự Ngôn cũng phải nhịn, không dám buông lời tán tỉnh tùy tiện nữa.
Chỉ cần tôi tỏ ra không thoải mái
Trang Yến đều để tâm cực kỳ nghiêm túc.
Tôi hạnh phúc đến mức gần như yêu anh điên cuồng
đã từng ngây ngô tưởng tượng hàng trăm lần cảnh mình mặc váy cưới đứng bên anh.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là diễn.
Tất cả những gì anh cho tôi… đều là giả dối.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.
Lần đầu tiên tôi vào bếp, với đôi tay đầy vết thương và đống nguyên liệu hỏng la liệt
tôi đã nấu một bữa cơm thịnh soạn gồm tận mười tám món.
Chỉ vì Trang Yến từng nói, anh muốn ăn cơm do tôi nấu trong tiệc sinh nhật anh.
Thế nhưng chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, không đón được lời khen ngợi hay tán thưởng nào
mà chỉ là…
Tiếng cười.
Tiếng cười vô lý, khó hiểu.