Chương 4 - Cô Dâu Câm Chạy Trốn và Cuộc Hôn Nhân Bí Ẩn
Tôi không thể cứ để anh ta nằm đó.
Nhưng điện thoại lại không ở bên người, không thể nhắn tin giải thích.
Thế nên tôi tượng trưng giơ tay làm dấu, rồi cúi xuống bế anh ta lên.
Cố Lâm Hiến không hề nghĩ tới chuyện tôi dám bế anh ta kiểu công chúa.
Tôi vốn có sức mạnh không tệ, trước đây hay bây giờ cũng vậy.
Dùng chút lực, tôi liền bế thẳng người đàn ông to xác này lên, đặt xuống giường.
Anh ta vẫn giận dữ:
“Cô nói đi! Có phải bọn họ cố tình sai cô đến đây để cười nhạo tôi không?”
Tôi khựng lại một chút, sau đó chỉ vào miệng mình, rồi lắc tay với anh ta.
Ý của tôi là:
“Tôi không biết nói.”
Anh ta có vẻ hiểu, im lặng một lúc, sau đó nhếch môi cười lạnh:
“Thôi đi, dù cô có thực sự bị bọn họ sai đến để cười nhạo tôi thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một con nhóc câm mà thôi.”
Tôi đâu có muốn làm người câm.
Nếu anh ta làm người tốt một chút, vô duyên vô cớ cưới tôi đi, thì có phải tôi đã nói chuyện lại được rồi không?
Có lẽ do tinh thần đồng cảm giữa những kẻ tàn tật, tôi bỗng muốn an ủi anh ta.
Nhưng tôi không nói được, anh ta cũng chẳng hiểu ngôn ngữ ký hiệu.
Suy nghĩ hai giây, tôi cúi người, ôm anh ta một cái đầy thiện chí.
Sau đó còn vỗ nhẹ lên vai anh ta, cuối cùng làm một động tác “cố lên”.
Cố Lâm Hiến sững người, có lẽ không ngờ lại có màn này.
Vài giây sau, anh ta nghiến răng:
“Cút ra ngoài!”
Thất bại trong việc dỗ dành, vẫn giận.
Tôi đành lặng lẽ quay người, rời đi.
9
Tôi cảm thấy công việc này của mình có lẽ cũng sắp tới hồi kết.
Không chỉ đắc tội sếp tổng, mà còn chứng kiến tận mắt khoảnh khắc chật vật của anh ta giữa đêm.
Lại còn đầu óc có vấn đề mà đi ôm anh ta.
Không biết Cố Lâm Hiến có nghĩ tôi đang nhân cơ hội giở trò với anh ta không nữa.
Sáng hôm sau, Chu bá thông báo với tôi:
“Hôm nay cô không cần theo Cố tiên sinh, ngài ấy có việc đến công ty.”
Xong rồi, ngay cả gặp cũng không muốn gặp tôi.
Nhưng mà, nếu anh ta không ở biệt thự, tôi cũng không có lịch làm việc.
Tức là được nghỉ!
Tôi vừa nhận lương tháng đầu tiên, đúng lúc phải tiêu xài một chút.
Tôi không thể chết một lần nữa khi còn chưa tiêu hết tiền!
Tôi năn nỉ chị đầu bếp đang chuẩn bị đi mua nguyên liệu, cuối cùng cũng được đi nhờ xe ra ngoài.
Wuhu!
Kỳ nghỉ chính thức đầu tiên kể từ khi đi làm!
Thực ra biệt thự vẫn có chế độ nghỉ phép, tôi mỗi tháng được nghỉ 8 ngày.
Chỉ là không có nơi nào để đi, nên tôi thà ở biệt thự lãnh tiền tăng ca còn hơn.
Tôi vẫn mặc chiếc váy trắng hôm đến đây.
Cũng là bộ quần áo duy nhất ngoài đồng phục làm việc của tôi.
Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi được bước chân ra thế giới bên ngoài.
Dạo phố, ăn uống, mua sắm quần áo, còn ghé qua spa tắm hơi làm một suất dịch vụ.
Thoải mái quá đi mất!
Chỉ có điều không thể nói chuyện đúng là bất tiện.
Lúc tắm, bà dì kỳ lưng cho tôi liên tục muốn bắt chuyện.
Sau khi biết tôi là người câm, bà ấy nhìn tôi đầy thương xót, ánh mắt dịu dàng hẳn.
Nhìn mà phát ngứa, không phải vì tắm quá sạch, mà là tôi muốn ăn gì đó hoặc nói chuyện một chút.
Tôi chơi đến tận tối mịt mới lưu luyến quay về biệt thự, trên tay còn cầm ly trà sữa.
Nhưng vừa bước vào, tôi nhận ra bầu không khí trong biệt thự có gì đó không ổn.
Lai Phúc cũng không còn vẻ vui vẻ như thường ngày.
Rồi một giọng nói trầm thấp, đầy áp lực như bão sắp ập đến vang lên:
“Biệt thự này nhiều người như vậy, không ai biết cô ta đi đâu sao?”
Là Cố Lâm Hiến.
Tôi vô thức đi nhẹ lại, nhưng Lai Phúc vừa nhìn thấy tôi đã vui mừng sủa lên mấy tiếng.
Sau đó chạy vòng quanh chân tôi đầy hớn hở.
Tôi vẫn còn đang uống trà sữa, liền đối diện thẳng với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Lâm Hiến.
“Giang Hiền Nguyệt, cô đã chạy đi đâu cả ngày vậy?”
Giật bắn mình.
Tôi há miệng định nói, rồi mới nhớ ra mình là người câm.
Nhanh chóng đặt ly trà sữa xuống bàn, sau đó ra hiệu giải thích bằng tay.
Chu bá đóng vai phiên dịch:
“Tiên sinh, cô ấy nói hôm nay không có công việc nên ra ngoài chơi.”
Bầu không khí căng thẳng dừng lại một giây, rồi dịu đi một chút.
“Ra ngoài chơi sao không báo trước?”
Tôi lại tiếp tục dùng tay ra hiệu.
Chu bá:
“Cô ấy nói, cô ấy không có số liên lạc của ngài.”
Cố Lâm Hiến: “…”
Thực ra tôi không có số liên lạc của bất kỳ ai.
Lúc ký hợp đồng lao động, không biết nghĩ gì mà tôi lại điền thông tin của kiếp trước.
Vậy nên hôm đó không ai liên lạc được với tôi.
Sau vụ đó, tôi đã có số liên lạc của Cố Lâm Hiến.
Thì ra để xin được số của mục tiêu công lược chỉ cần một lần bỏ nhà đi bụi thôi sao.
Cuộc sống làm công quá an nhàn, tôi sắp quen luôn với việc làm một người câm rồi.
Tiến độ công lược đến giờ chắc vẫn đang dậm chân ở số 0.
10
Sang tháng thứ hai làm việc, tôi bắt đầu xem nơi này như nhà mình.
Không chỉ ăn cơm chung bàn với ông chủ, mà ngay cả chó của anh ta cũng thành bạn thân của tôi.
Chỉ tiếc là Lai Phúc chỉ biết sủa, còn tôi thì ngay cả nói tiếng người cũng không được.
Nhưng điều đó không hề cản trở tôi giao tiếp tình cảm với nó.
Tôi ra dấu tay, nó sủa gâu gâu gâu.
Có những ngày Cố Lâm Hiến bận rộn, nhưng không đóng cửa thư phòng.
Tôi ôm Lai Phúc ngồi ngay cửa, vừa nhìn người đàn ông đang làm việc nghiêm túc, vừa liếc nhìn đôi chân của anh ta, cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng nghĩ lại, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như tôi lại bị câm, càng đáng tiếc hơn chứ!
Tôi ra dấu với Lai Phúc:
【Chủ của mày đẹp trai thật đấy, nhìn mà thích ghê.】
【Cái môi này, nhìn mà muốn hôn ghê.】
【Lai Phúc à, mày nói xem bao giờ tao mới cưa đổ chủ mày nhỉ?】
【Mặc dù chân anh ta không ổn lắm, nhưng nhìn vẫn ngon nghẻ lắm.】
【Chủ mày chân không đi được, bắt nạt anh ta có vẻ thú vị ha.】
Chu bá không có ở đây, không ai hiểu tay tôi đang ra dấu gì.
Tôi mải mê tán gẫu với chó, không nhận ra thỉnh thoảng Cố Lâm Hiến lại liếc nhìn về phía cửa.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ.
Nhưng có vẻ ông chủ không quá để tâm đến chuyện tôi chơi với chó trong giờ làm.
Hôm đó, Chu bá đang hỏi ý kiến Cố Lâm Hiến về danh sách thực phẩm cần mua cho tuần sau.
“Tiên sinh, mùa này ghẹ xanh ngon lắm, có cần mua một ít không?”
Ghẹ xanh!
Mắt tôi sáng rực.
Cố Lâm Hiến ban đầu có vẻ định lắc đầu, nhưng rồi… bắt gặp ánh mắt tôi.
“…”
Vài giây sau, anh ta nói:
“Mua đi.”
Thật ra, Cố Lâm Hiến là một ông chủ rất tốt.
Nếu anh ta vô duyên vô cớ cưới tôi, thì còn tốt hơn nữa.
Cuộc sống này cũng không có gì là không ổn.
Tôi cũng không hề lười biếng, chỉ là thỉnh thoảng chơi với chó một chút thôi mà.
Chẳng lẽ nói chuyện bằng tay với chó cũng không được à?
Tháng thứ hai nhanh chóng trôi qua.
Hôm đó, biệt thự đón một đội ngũ y tế đến kiểm tra sức khỏe cho Cố Lâm Hiến.
Lúc đó tôi không có mặt trong phòng, nên cũng không biết kết quả kiểm tra ra sao.
Nhưng vài ngày sau, tôi bất ngờ nhìn thấy Cố Lâm Hiến chống tay lên bàn, từ từ đứng dậy.
Chỉ là…
Anh ta đứng chưa được vài giây, đã đột ngột mất sức, ngã ngồi xuống.
Đã thử nhiều lần, tất nhiên sẽ có lần bị ngã.
Thế là tôi bước tới, ôm ngang anh ta bế lên theo kiểu công chúa.
Lúc đầu, Cố Lâm Hiến phản kháng dữ dội.
Nhưng có lẽ anh ta nhận ra cảnh tượng mất mặt này chỉ có mình tôi thấy, thay vì để người khác thấy còn xấu hổ hơn, cuối cùng anh ta cũng bỏ cuộc, mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Phải nói thật là, anh ta nằm trong lòng tôi thế này, trông có chút…
Như một con chim to lớn cần được che chở.
“Giang Hiền Nguyệt.”
Giọng anh ta trầm xuống, “Cô cũng thấy tôi như thế này rất vô dụng, đúng không?”
Tôi thành thật lắc đầu.
Anh ta cười nhạt, giọng có chút tự giễu:
“Bác sĩ nói chân tôi có cảm giác lại đã là một kỳ tích.”
“Muốn trở lại như trước kia, gần như là không thể.”
Anh ta cười nhạt một tiếng, sau đó lẩm bẩm:
“Nhưng tôi vẫn không cam tâm.”
Tôi không thể nói, cũng không biết nên an ủi anh ta thế nào.
Chỉ có thể im lặng nhìn anh ta, tiếp tục làm một đứa câm.
“Sao không dùng tay ra dấu nữa?” Cố Lâm Hiến hỏi.
Anh ta cũng có hiểu đâu, tư bản sao cứ thích đưa ra mấy yêu cầu khó nhằn thế này.
Tôi tùy tiện ra dấu, đại khái ý là “Kiên trì là chiến thắng”.
“Vậy cô cũng nghĩ rằng kiên trì thì sẽ có cơ hội sao?”
Tôi gật đầu.
Vài giây sau, bỗng sững lại.
Khoan đã!
Trong phòng này chỉ có tôi và Cố Lâm Hiến.
Anh ta hiểu tay tôi ra dấu?
Anh ta từ lúc nào biết ngôn ngữ ký hiệu vậy?
Vậy thì mấy lần trước tôi đứng trước mặt anh ta, ra dấu với chó mấy câu tào lao đó—anh ta có hiểu không?
Chỉ trong vòng vài giây, thế giới tinh thần của tôi bị tấn công dữ dội, ngượng đến mức chỉ muốn đột tử lần nữa ngay tại chỗ.
Mặt tôi nóng bừng, từ má lan xuống tận cổ, chắc chắn đã đỏ rồi.
Sau đó, tôi đưa ra một quyết định—chạy.
Chạy xuống lầu, chạy về phòng, khóa trái cửa.
Trốn việc một cách đầy nước mắt.
Trời đất ơi, tôi đã thả thính ông chủ ngay trước mặt anh ta suốt cả tháng trời!
Anh ta rốt cuộc học ký hiệu từ bao giờ?!
Mất mặt đến mức tôi chỉ muốn rời khỏi hành tinh này ngay lập tức.
11
Tôi bỏ luôn bữa tối, thật sự không biết nên đối diện với Cố Lâm Hiến kiểu gì.
Cho đến tận đêm khuya, bụng tôi đói đến không chịu nổi, cuối cùng cũng quyết định ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nhưng vừa mở cửa, tôi liền thấy Cố Lâm Hiến đang ngồi trên xe lăn, ngay trước cửa phòng tôi.
Tôi giật nảy mình, theo bản năng định hét lên—rồi nhớ ra mình là người câm.