Chương 3 - Cô Dâu Câm Chạy Trốn và Cuộc Hôn Nhân Bí Ẩn

Thế là tôi cặm cụi lau cầu thang, mệt như chó.

Đến trưa, Cố Lâm Hiến ăn uống ngon lành, tôi đói muốn xỉu nhưng chỉ có thể tranh thủ vào bếp gặm một cái bánh mì.

Dường như anh ta tìm được niềm vui từ việc sai bảo tôi.

Khi ngồi ngoài ban công hóng gió, anh ta lại bảo tôi lau sàn ngay bên cạnh.

“Nếu cảm thấy không làm nổi công việc này, thì sớm nghỉ đi.”

Không làm nổi?

Công việc này rõ ràng là đo ni đóng giày cho tôi mà!

Tôi hì hục làm việc, quyết tâm không thể để mất công việc lương ba mươi ngàn này được!

Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy tôi rằng, có thể không làm việc nhà, nhưng không được không biết làm.

Nhưng mà… nhà anh ta thật sự quá lớn!

Chỉ lau sàn một tầng thôi cũng đủ khiến tôi mệt muốn xỉu.

Cố Lâm Hiến nhìn tôi một cách thích thú:

“Không ngờ cô cũng có năng khiếu làm việc nhà đấy.”

“…”

Lau xong sàn nhà, tôi lại bị sai đi dắt chó đi dạo.

Cố Lâm Hiến có một con chó cưng, một chú Golden Retriever tên là Lai Phúc.

Là chó trưởng thành, thông minh, hiểu tiếng người, tính tình vui vẻ, không cắn người—đúng kiểu chó trong mơ của tôi.

Vấn đề duy nhất là… tôi bị câm.

Dắt chó trong khu vườn rộng lớn của biệt thự, kết quả không phải tôi dắt chó, mà là chó kéo tôi chạy.

Tôi không thể mở miệng ra lệnh cho nó dừng lại, chỉ có thể nắm chặt dây dắt chó, chạy theo nó lồng lộn khắp vườn.

Cho đến khi Cố Lâm Hiến lạnh nhạt gọi một tiếng:

“Lai Phúc.”

Golden vui vẻ quay đầu, ngậm lấy dây dắt trong tay tôi rồi lao về phía chủ nó.

Để lại tôi đứng giữa sân thở hồng hộc.

Những ngày bận rộn từ sáng đến tối như vậy kéo dài một tuần.

Tôi gầy đi.

Vận động quá nhiều, mỗi ngày Cố Lâm Hiến đều nghĩ ra đủ trò tôi, thực sự trở thành bảo mẫu riêng.

Ngoại trừ việc không được chạm vào anh ta, mọi thứ khác đều do tôi lo.

Nhưng vấn đề là, tôi ăn rất nhiều, mà khẩu phần bếp ăn chuẩn bị cho tôi hoàn toàn không đủ.

Ăn tối xong chưa được bao lâu, tôi lại bận rộn, rồi đói tiếp.

Nửa đêm, mọi người đều đã ngủ, chỉ có tôi là bị đói đến tỉnh.

Chị đầu bếp thân yêu của tôi đã tan ca từ sớm, tôi không thể làm phiền chị ấy.

Trong biệt thự này, ai làm việc nấy, mà với tư cách là một bảo mẫu nhỏ bé, tôi không thể tự tiện đụng vào nguyên liệu của chủ nhà.

Một lần nữa lục tủ lạnh mà chẳng tìm được gì để ăn, tôi thực sự emo.

Nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong đi làm chăm chỉ mấy năm, còn chưa kịp tiêu hết tiền tiết kiệm đã chết.

Đã vậy còn xuyên đến nơi quái quỷ này, không những bị câm, mà còn ngày nào cũng không được ăn no.

Càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Có lẽ là do tuyến lệ của cơ thể này phát triển quá mức.

Thế là giữa đêm khuya, tôi ngồi trên cầu thang, khẽ nức nở.

Theo lẽ thường, giờ này chắc không ai còn thức.

Cho đến khi phía sau bất ngờ có tiếng cửa mở, tiếp đó là âm thanh bánh xe lăn.

Tôi ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa, vừa vặn chạm mắt với Cố Lâm Hiến.

7

Tôi khóc quá nhập tâm, nhất thời không kìm lại được.

Giọng nói lạnh lùng của Cố Lâm Hiến vang lên:

“Cô ngồi đây khóc giữa đêm làm gì?”

“Tôi đã nói trước rồi, công việc này là do cô tự chọn. Nếu không làm được thì nghỉ đi.”

Cái thái độ này, cộng với mấy câu nói này, giống hệt lão sếp bóc lột của tôi kiếp trước.

Thậm chí còn cùng một lời thoại.

Nhưng ít ra, làm cho lão sếp trước đây tôi vẫn còn được ăn no.

Còn cái biệt thự to tướng này của Cố Lâm Hiến, vừa xa trung tâm, đặt đồ ăn bên ngoài cũng không ai giao tới.

Tôi bây giờ sống còn tệ hơn cả trước kia.

Nước mắt càng lúc càng tuôn ào ạt, không tài nào ngăn lại được.

Cố Lâm Hiến: “…”

Một lúc sau, anh ta đẩy xe lăn đến gần, giọng điệu vẫn lạnh nhạt:

“Không được khóc.”

Tôi vùi đầu vào đầu gối, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên từng đợt.

Tôi thực sự rất tủi thân.

Sau một hồi im lặng, giọng nói cứng nhắc của Cố Lâm Hiến vang lên:

“Giang Hiền Nguyệt, rốt cuộc cô khóc cái gì?”

Anh ta không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, tôi đành mở điện thoại, gõ vào ghi chú để giao tiếp với anh ta.

Gõ một lúc lâu, cuối cùng tôi đưa điện thoại cho Cố Lâm Hiến, trên màn hình hiện lên:

“Đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói đói…”

Màn hình tràn đầy chữ “đói”, sự đói khát bộc lộ không thể rõ ràng hơn.

Cố Lâm Hiến nhìn xong, biểu cảm phức tạp vô cùng.

Giữa đêm khuya, tôi đứng trong bếp nấu một nồi mì, bỏ thêm tôm, bào ngư, hàu, bò bít tết.

Một bát mì hải sản thịnh soạn vô cùng.

Cố Lâm Hiến ngồi bên cạnh nhìn tôi.

Tôi hỏi anh ta có muốn ăn không, nhưng anh ta chỉ lắc đầu.

Bị nhìn chăm chú như vậy, tôi ăn cũng thấy hơi ngại.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ngồi ngay trước mặt Cố Lâm Hiến, xử lý sạch bát mì to đùng, ăn đến mức hài lòng thỏa mãn.

Anh ta có vẻ bị sốc nhẹ với sức ăn của tôi.

Sau khi rửa sạch hết chén bát, tôi không quên cảm ơn anh ta.

Biết anh ta không hiểu ký hiệu, tôi lại lôi điện thoại ra gõ:

“Cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn…”

Cố Lâm Hiến: “Không cần phải gõ nhiều như vậy.”

Anh ta không hiểu đâu.

Đối với một kẻ câm mà nói, gõ nhiều cũng là một cách thể hiện cảm xúc.

Tôi đẩy xe lăn đưa anh ta về phòng.

Trước khi vào phòng, Cố Lâm Hiến nói:

“Sau này nếu ăn không đủ, thì nói một tiếng. Đừng để người ta nghĩ tôi đến cơm cũng không cho cô ăn no.”

Nhưng vừa dứt lời, nghĩ đến chuyện tôi bị câm, anh ta bỗng dưng im lặng.

Sáng hôm sau, tôi phát hiện khẩu phần ăn sáng của mình đã tăng lên.

Wuhu!

Nhưng hậu quả của việc khóc quá nhiều vào đêm hôm trước là sáng nay hai mắt tôi sưng đỏ.

Khiến Cố Lâm Hiến nhìn tôi suốt bữa sáng, định nói gì đó rồi lại thôi.

Đến giờ ăn trưa.

Trên bàn ăn của Cố Lâm Hiến, bày biện vô số món ăn tinh tế và hấp dẫn.

Lai Phúc ngoan ngoãn nằm dưới chân anh ta.

Chỉ tiếc là Cố Lâm Hiến dường như không có khẩu vị, mỗi bữa đều chỉ ăn một chút, phần thừa nhiều đến đáng tiếc.

Tôi chuẩn bị xuống lầu ăn trưa.

Nhưng đúng lúc đó, giọng anh ta vang lên:

“Giang Hiền Nguyệt, ngồi xuống.”

“?”

“Ăn ở đây.”

Không chỉ tôi ngơ ngác, ngay cả Chu bá bên cạnh cũng sững sờ một chút.

Nhưng nhìn đống đồ ăn ngon lành trên bàn, tôi chỉ tượng trưng từ chối hai lần, sau đó liền ngồi xuống luôn.

Lúc đầu, tôi còn ăn uống khá chừng mực, nhưng thỉnh thoảng lại cảm nhận được ánh mắt của Cố Lâm Hiến rơi trên người mình.

Hình như anh ta cũng động đũa nhiều hơn vài lần.

?

Anh ta coi tôi như streamer mukbang mà xem à?

Nhưng thôi kệ, đồ ăn của anh ta thật sự ngon quá đi mất, hu hu hu.

Sau bữa ăn, Chu bá còn cảm thán:

“Cố tiên sinh đã lâu rồi không ăn nhiều như vậy.”

“…”

Câu nói quen thuộc ghê, nghe mà thấy có gì đó hoài niệm.

Từ hôm đó trở đi, tôi chính thức được lên bàn ăn của Cố Lâm Hiến.

8

Bình thường, khẩu vị của Cố Lâm Hiến khá tệ, nhưng dường như nhìn tôi ăn lại giúp anh ta có chút cảm giác thèm ăn.

Thế là công việc của tôi có thêm một mục mới: ngồi ăn cùng ông chủ đủ ba bữa một ngày.

Vốn dĩ tôi ôm mưu đồ riêng, nên tất nhiên không từ chối cơ hội được gần gũi anh ta.

Ban đầu, tôi còn cố ý ăn uống thật duyên dáng, giả vờ tiểu thư thục nữ để thu hút sự chú ý.

Nhưng rồi—

Cố Lâm Hiến: “Giang Hiền Nguyệt, ăn cho bình thường.”

“…”

Hết cách, người đàn ông này không biết thưởng thức mỹ nhân.

Sau một thời gian ăn mukbang riêng tư, tôi cũng quen dần, mỗi ngày đều được ăn no.

Cuối cùng, lương tâm của Cố Lâm Hiến cũng trỗi dậy, anh ta không bắt tôi dắt Lai Phúc đi dạo nữa.

Dù sao, sai một người câm đi dắt một con chó hiểu lệnh đúng là hành hạ mà.

Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Cố Lâm Hiến vẫn dừng ở mức chủ và nhân viên, giống như anh ta là một kẻ mù lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt yêu thương của tôi.

“Giang Hiền Nguyệt, nếu cô còn co giật mắt nữa thì đi lau lan can cầu thang đi.”

Hức.

Những lúc hiếm hoi Cố Lâm Hiến phải họp và tự nhốt mình trong thư phòng, tôi thường ôm Lai Phúc trốn việc ở cầu thang.

Con chó này thông minh, tôi giơ tay, nó sẽ giơ chân lên bắt tay.

Tốt quá, muốn trộm nó về nuôi.

Nhưng mà nuôi không nổi, Lai Phúc ăn uống còn sang chảnh hơn cả con người.

Thỉnh thoảng, tôi lại trằn trọc không ngủ được vì nghĩ đến chuyện mình là người câm.

Thế là tôi lại lang thang trong biệt thự như một con ma đói.

Ban đầu còn làm Lai Phúc bị quấy rầy, nhưng về sau nó cũng quen, thấy tôi đi ngang cũng làm như không thấy.

Cho đến một đêm nọ, tôi đi dạo lên tầng hai, bỗng nghe trong phòng Cố Lâm Hiến vang lên một tiếng “RẦM!”.

Tiếng động khá lớn.

Tôi khựng lại một chút, nhưng vẫn lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, theo bản năng đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi thấy Cố Lâm Hiến nằm trên sàn, đang cố gắng tự bò dậy.

Nhìn thấy tôi, trên gương mặt anh ta thoáng chốc hiện lên vẻ giận dữ, giống hệt cái hôm anh ta gặp tôi lần đầu.

“Cút ra ngoài!”

Anh ta thực sự nổi giận rồi.

Tôi dừng lại một chút, sau đó xoay người đóng cửa, rồi tiếp tục đi về phía anh ta.

“Giang Hiền Nguyệt, cô không hiểu tiếng người à?”

Thật ra, Cố Lâm Hiến rất đẹp trai.

Có lẽ do đã lâu không ra ngoài nên vẻ ngoài có chút u ám.

Nhưng lúc này, gương mặt anh ta hơi đỏ lên vì tức giận, nhìn có vẻ… cần được bảo vệ ghê.

“Giang Hiền Nguyệt, cô cố tình đến xem tôi chật vật đúng không?”