Chương 8 - Những Thử Thách và Thỏa Hiệp - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?
CHƯƠNG 8
Tuy nhiên, không đợi tôi hỏi rõ ràng thì Chu Tịch Bạch ở phía bên kia đã ngã thẳng xuống đất rồi.
Tôi có chút bất lực, chẳng biết làm sao.
Con người này tửu lượng vẫn luôn rất kém, còn không bằng một nửa tôi.
Tôi nhớ mang máng rằng lúc bắt đầu, quá trình tiếp xúc giữa tôi và Chu Tịch Bạch không hề thuận lợi chút nào cả.
Tôi không những đặt ra rất nhiều kế hoạch huấn luyện cực kì nghiêm khắc cho anh ấy mà còn thức trắng mấy đêm liền làm gần 100 trang ppt dùng số liệu để phân tích ưu nhược điểm của Chu Tịch Bạch một cách rõ ràng, đâu ra đấy.
Chỉ cần nhận được kịch bản thích hợp, dù cho chỉ là một vai diễn nhỏ tôi cũng sẽ dành xem trước Chu Tịch Bạch, thức cả một đêm để chú giải cho anh.
Vì không có đoàn đội nên từ những việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất đều cho chính tay tôi và anh ấy giải quyết. Hao tổn sức lực, sức đầu mẻ trán là chuyện thường với chúng tôi.
Để tiết kiệm chi phí, thậm chí tôi còn để Chu Tịch Bạch chuyển đến nhà mình ở.
Lúc đầu, cơ hội để Chu Tịch Bạch có vai diễn thật sự rất ít. Chúng tôi cũng đã cãi nhau vì cả đống vấn đề. Ví dụ như tôi nói Chu Tịch Bạch trước tiên nên đi theo con đường lưu lượng, đầu tiên có thể đánh bóng tên tuổi, xây dựng hình tượng. Một khoảng thời gian thôi là đã có fan bạn gái gái rồi. Sau đó nâng cao khả năng diễn xuất cũng không muộn.
Nhưng Chu Tịch Bạch lại cau mày, trực tiếp từ chối: "Loại hình tượng này rất dư thừa, tôi không cần".
"Tôi có người mình thích, khi yêu đương cũng sẽ công khai, cô làm như vậy rất không công bằng"
Nghe đến vế sau, tôi ngẩn ra một lúc. Thì ra anh đã có người mình thích. Thậm chí còn chưa quen nhau đã bắt đầu cảm thấy việc đó đối với cô gái ấy "không công bằng".
Tiếp theo tôi vứt con chuột máy tính, cười lạnh: "Được, Chu Tịch Bạch cậu là thanh cao nhất"
"Cậu cút đi"
"Cậu đi mà yêu đương của cậu, đừng có mà lãng phí thời gian của tôi"
Không đợi anh ấy giải thích, tôi để anh đứng ở cổng nhà, thập chí còn nói anh dọn đi.
Thế nhưng Chu Tịch Bạch chuyển đi không thành bởi vì tối đó tôi nhận được cuộc gọi từ bạn anh. Nói Chu Tịch Bạch uống say rồi, còn ở bên ngoài phát điên.
Tôi cạn lời, nhưng vẫn đi đón anh.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ lúc say của Chu Tịch Bạch, khi thấy tôi thì như một đứa ngốc, chỉ biết cười.
Tôi không lên tiếng, nắm lấy cánh tay, đỡ anh đi về phía trước. Bóng hình của chúng tôi đổ dưới đường chồng chồng chéo chéo vào nhau.
Đi được nửa đường, anh bất ngờ ngồi hẳn xuống đất, giữ lấy góc áo tôi, giọng điệu tủi thân, thành khẩn:
"Trà Trà, sao cũng được, chỉ không cần fan bạn gái, có được không?"
Tôi nhướng người về phía anh: "Không liên quan đến tôi"
Mắt của Chu Tịch Bạch còn sáng hơn cả sao trên trời. Anh vô cùng nghiêm túc mà nói với tôi:
"Hạ Trà, anh thích em"
Lời tỏ tình đến bất ngờ, trái tim tôi như nhảy ra ngoài đã mấy bận.
Tôi quay mặt qua hướng khác, giấu đi đôi má đang dần đỏ lên.
"Uống bao nhiêu hả, sao lại say đến vậy rồi"
"Lại còn bắt đầu nói nhảm nữa"
Anh giống như trẻ con vậy, kiên trì nói:
"Anh không có say, cũng rất tỉnh táo. Nếu không làm vậy để lừa em ra đây, anh làm sao có cơ hội nói những lời này".
Trong lòng vui đến độ nở hoa, nhưng tôi vẫn cứng miệng:
"Tôi cái gì cũng muốn quản cậu, rốt cuộc có gì để thích chứ"
"Đến lúc đó tin tức lộ ra ngoài, cậu không sợ mọi người nói cậu ăn cơm mềm, cho rằng tôi đang bao nuôi cậu à?"
*ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ, bám váy đàn bà
Chu Tịch Bạch nghiêm túc nắm lấy tay tôi: "Người khác muốn nói gì thì nói, anh chỉ biết em rất tốt là được"
Anh cuối đầu, cười như một đồ ngốc.
"Trà Trà ở bên anh, Trà Trà rất cực khổ"
"Nhưng đáng lẽ em không cần phải chịu những thứ này, đều là vì chọn anh..."
"Anh thật sự... không muốn làm em thất vọng".
Anh vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay, âm thanh lộ rõ vẻ mệt mỏi và thất vọng.
Tôi biết, anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Tần suất casting cao, [chờ thông báo] thì vô số nhưng vẫn chẳng có phản hồi nào cả. Ở lúc kiên trì ngày qua ngày này, tất nhiên sẽ có lúc cảm giác rất u ám.
Anh giống như một món đồ chơi trong chiếc hộp mù, chỉ có thể bị động mà chờ đợi thời khắc mở chiếc hộp.
Khoé mắt tôi nóng lên, cuối người ôm anh.
Chu Tịch Bạch lúc uống say so với lúc tỉnh táo đáng yêu hơn rất nhiều. Sẽ không cứng miệng, sẽ chịu thua, và cũng sẽ biết nói nhiều lời thật lòng hơn.
"Anh nhất định sẽ trở thành ảnh đế, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó, chúng ta không cần phải ăn mì nữa. Anh sẽ mời toàn bộ giới giải trí đến tham dự hôn lễ của chúng ta". Anh sôi nổi mà nói bên tai tôi, còn không ngừng cười một cách ngốc nghếch.
Không biết là do trời đêm mù sương hay do miệng của Chu Tịch Bạch quá ngọt. Tôi bị mê muội mà đồng ý anh ấy.
Cuối cùng vào ngày hôm đó, tôi bị Chu Tịch Bạch hôn đến chân đứng không vững, còn bị kẻ say đó cõng về.
Cũng vào đêm đó, Chu Tịch Bạch đã chịu thoả hiệp với ý tưởng của tôi, trước cứ theo con đường lưu lượng rồi mới chuyển hình.
Chỉ là, tôi đặt ra một điều kiện...
Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, chỉ cần tôi không đồng ý thì anh ấy không được công khai mối quan hệ yêu đương của chúng tôi.
Tuy nhiên, không đợi tôi hỏi rõ ràng thì Chu Tịch Bạch ở phía bên kia đã ngã thẳng xuống đất rồi.
Tôi có chút bất lực, chẳng biết làm sao.
Con người này tửu lượng vẫn luôn rất kém, còn không bằng một nửa tôi.
Tôi nhớ mang máng rằng lúc bắt đầu, quá trình tiếp xúc giữa tôi và Chu Tịch Bạch không hề thuận lợi chút nào cả.
Tôi không những đặt ra rất nhiều kế hoạch huấn luyện cực kì nghiêm khắc cho anh ấy mà còn thức trắng mấy đêm liền làm gần 100 trang ppt dùng số liệu để phân tích ưu nhược điểm của Chu Tịch Bạch một cách rõ ràng, đâu ra đấy.
Chỉ cần nhận được kịch bản thích hợp, dù cho chỉ là một vai diễn nhỏ tôi cũng sẽ dành xem trước Chu Tịch Bạch, thức cả một đêm để chú giải cho anh.
Vì không có đoàn đội nên từ những việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất đều cho chính tay tôi và anh ấy giải quyết. Hao tổn sức lực, sức đầu mẻ trán là chuyện thường với chúng tôi.
Để tiết kiệm chi phí, thậm chí tôi còn để Chu Tịch Bạch chuyển đến nhà mình ở.
Lúc đầu, cơ hội để Chu Tịch Bạch có vai diễn thật sự rất ít. Chúng tôi cũng đã cãi nhau vì cả đống vấn đề. Ví dụ như tôi nói Chu Tịch Bạch trước tiên nên đi theo con đường lưu lượng, đầu tiên có thể đánh bóng tên tuổi, xây dựng hình tượng. Một khoảng thời gian thôi là đã có fan bạn gái gái rồi. Sau đó nâng cao khả năng diễn xuất cũng không muộn.
Nhưng Chu Tịch Bạch lại cau mày, trực tiếp từ chối: "Loại hình tượng này rất dư thừa, tôi không cần".
"Tôi có người mình thích, khi yêu đương cũng sẽ công khai, cô làm như vậy rất không công bằng"
Nghe đến vế sau, tôi ngẩn ra một lúc. Thì ra anh đã có người mình thích. Thậm chí còn chưa quen nhau đã bắt đầu cảm thấy việc đó đối với cô gái ấy "không công bằng".
Tiếp theo tôi vứt con chuột máy tính, cười lạnh: "Được, Chu Tịch Bạch cậu là thanh cao nhất"
"Cậu cút đi"
"Cậu đi mà yêu đương của cậu, đừng có mà lãng phí thời gian của tôi"
Không đợi anh ấy giải thích, tôi để anh đứng ở cổng nhà, thập chí còn nói anh dọn đi.
Thế nhưng Chu Tịch Bạch chuyển đi không thành bởi vì tối đó tôi nhận được cuộc gọi từ bạn anh. Nói Chu Tịch Bạch uống say rồi, còn ở bên ngoài phát điên.
Tôi cạn lời, nhưng vẫn đi đón anh.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ lúc say của Chu Tịch Bạch, khi thấy tôi thì như một đứa ngốc, chỉ biết cười.
Tôi không lên tiếng, nắm lấy cánh tay, đỡ anh đi về phía trước. Bóng hình của chúng tôi đổ dưới đường chồng chồng chéo chéo vào nhau.
Đi được nửa đường, anh bất ngờ ngồi hẳn xuống đất, giữ lấy góc áo tôi, giọng điệu tủi thân, thành khẩn:
"Trà Trà, sao cũng được, chỉ không cần fan bạn gái, có được không?"
Tôi nhướng người về phía anh: "Không liên quan đến tôi"
Mắt của Chu Tịch Bạch còn sáng hơn cả sao trên trời. Anh vô cùng nghiêm túc mà nói với tôi:
"Hạ Trà, anh thích em"
Lời tỏ tình đến bất ngờ, trái tim tôi như nhảy ra ngoài đã mấy bận.
Tôi quay mặt qua hướng khác, giấu đi đôi má đang dần đỏ lên.
"Uống bao nhiêu hả, sao lại say đến vậy rồi"
"Lại còn bắt đầu nói nhảm nữa"
Anh giống như trẻ con vậy, kiên trì nói:
"Anh không có say, cũng rất tỉnh táo. Nếu không làm vậy để lừa em ra đây, anh làm sao có cơ hội nói những lời này".
Trong lòng vui đến độ nở hoa, nhưng tôi vẫn cứng miệng:
"Tôi cái gì cũng muốn quản cậu, rốt cuộc có gì để thích chứ"
"Đến lúc đó tin tức lộ ra ngoài, cậu không sợ mọi người nói cậu ăn cơm mềm, cho rằng tôi đang bao nuôi cậu à?"
*ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ, bám váy đàn bà
Chu Tịch Bạch nghiêm túc nắm lấy tay tôi: "Người khác muốn nói gì thì nói, anh chỉ biết em rất tốt là được"
Anh cuối đầu, cười như một đồ ngốc.
"Trà Trà ở bên anh, Trà Trà rất cực khổ"
"Nhưng đáng lẽ em không cần phải chịu những thứ này, đều là vì chọn anh..."
"Anh thật sự... không muốn làm em thất vọng".
Anh vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay, âm thanh lộ rõ vẻ mệt mỏi và thất vọng.
Tôi biết, anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Tần suất casting cao, [chờ thông báo] thì vô số nhưng vẫn chẳng có phản hồi nào cả. Ở lúc kiên trì ngày qua ngày này, tất nhiên sẽ có lúc cảm giác rất u ám.
Anh giống như một món đồ chơi trong chiếc hộp mù, chỉ có thể bị động mà chờ đợi thời khắc mở chiếc hộp.
Khoé mắt tôi nóng lên, cuối người ôm anh.
Chu Tịch Bạch lúc uống say so với lúc tỉnh táo đáng yêu hơn rất nhiều. Sẽ không cứng miệng, sẽ chịu thua, và cũng sẽ biết nói nhiều lời thật lòng hơn.
"Anh nhất định sẽ trở thành ảnh đế, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó, chúng ta không cần phải ăn mì nữa. Anh sẽ mời toàn bộ giới giải trí đến tham dự hôn lễ của chúng ta". Anh sôi nổi mà nói bên tai tôi, còn không ngừng cười một cách ngốc nghếch.
Không biết là do trời đêm mù sương hay do miệng của Chu Tịch Bạch quá ngọt. Tôi bị mê muội mà đồng ý anh ấy.
Cuối cùng vào ngày hôm đó, tôi bị Chu Tịch Bạch hôn đến chân đứng không vững, còn bị kẻ say đó cõng về.
Cũng vào đêm đó, Chu Tịch Bạch đã chịu thoả hiệp với ý tưởng của tôi, trước cứ theo con đường lưu lượng rồi mới chuyển hình.
Chỉ là, tôi đặt ra một điều kiện...
Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, chỉ cần tôi không đồng ý thì anh ấy không được công khai mối quan hệ yêu đương của chúng tôi.