Chương 5 - Vận May và Cơ Hội - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?

CHƯƠNG 5

Lần thứ hai gặp Chu Tịch Bạch, anh ấy chỉ mang mỗi chiếc quần tam giác, gần như thỏa thân mà nằm trên bùn lầy diễn vai thây ma.

Dù cho bị cái mùi hôi thối của dòng nước cóng đó xông lên thì chỉ với cái liếc mắt tôi đã nhận ra anh ấy.

Cảnh đánh nhau của diễn viên chính là diễn trên bùn lầy, việc diễn viên quần chúng bị họ giẫm đạp là chuyện rất hay xảy ra, thế nhưng Chu Tịch Bạch chẳng có lấy một cái nhăn mặt hay cau mày.

Lúc cảnh quay kết thúc, dàn diễn viên chính sẽ đi nghỉ ngơi trước. Lúc này tôi bước đến bên anh ấy, ngồi xổm xuống vờ như muốn gạt tàn thuốc lên người anh.

“Tại sao không tránh?” Tôi mỉm cười hỏi.

“Đạo diễn vẫn chưa hô cắt”. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không hề nhìn ngang dọc, trên mặt viết hai chữ thành thật, vừa nhìn liền biết là một người cứng đầu.

Nhưng tôi lại thích cái tính cứng đầu này.

“Cậu nhìn tôi này”. Tôi đưa tay ra xoay khuôn mặt Chu Tịch Bạch về phía mình.

“Tôi là Hạ Trà, cậu đã nghe qua cái tên này rồi chứ?”

Khoảnh khắc nhìn thấy mặt của tôi, ánh mắt của anh cuối cùng cũng có thay đổi một chút.

Tôi vậy mà có chút đắc ý.

“ Cậu mời tôi một bát mì, tôi sẽ giúp cậu”.

Tôi cho rằng Chu Tịch Bạch sẽ mượn việc này mà nắm lấy cơ hội, sẽ đội ơn tôi. Ít nhất, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ như vậy.

Thế nhưng anh ấy một chút cũng chẳng nể mặt mà từ chối: “Tôi không có tiền”.

Tôi kinh ngạc thật sự: “Một bát mì chỉ có 50 tệ thôi vậy mà cậu cũng không có?”

Sau này tôi mới biết rằng lúc ấy thu nhập một năm của Chu Tịch Bạch còn không đến 2 vạn tệ (*).
• 1 tệ = 3500 VND
• 1 vạn = 35 triệu

Trường Điện ảnh mỗi năm có quá nhiều học sinh tốt nghiệp, nếu người nào may mắn vừa xuất đạo liền trở thành ngôi sao sáng nhưng mấy ai có được vận khí đó. Đại đa số đều là cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa vẫn bị chôn vùi, dù cho có thiên phú đi chăng nữa thì vẫn phải dựa vào thời cơ đến mà thôi.

Đây chính là một canh bạc không thể biết trước thắng thua.

Ngày đó, chúng tôi nói với nhau rất nhiều và cũng nhờ đó mà tôi cũng biết rất nhiều chuyện.

Ví như vào cái năm mà Chu Tịch Bạch tốt nghiệp, anh mãi vẫn không có phim để đóng nguyên do đến từ vị đạo diễn Trần Chế kia.
Có một lần Chu Tịch Bạch đi casting, rõ ràng anh đã thuyết phục được cả 5 vị đạo diễn thế nhưng Trần Chế vẫn làm khó.
“Tài trợ cho đoàn phim 80 vạn, vai diễn này sẽ là của cậu”

“Cậu nên hiểu rằng vai diễn này rất đặc sắc, dù cho không đưa cho cậu mà để người khác đến diễn vẫn có thể nổi như bình thường, vậy nên ai bỏ ra được số tiền này thì vai diễn sẽ của người đó”.

Thực tế mà nói 80 vạn này là dùng để đút túi riêng cho ông ta. Không những thế, Chu Tịch Bạch còn nhận được rất nhiều đề nghị vô liêm sỉ của ông ta.

Nếu như không có tiền thì có thể đi ăn tối cùng mấy nhà đầu tư, nếu “dỗ” được những người đó vui vẻ, làm họ tình nguyện “đầu tư” cho đoàn phim thì vai diễn vẫn là của Chu Tịch Bạch.

Cuối cùng Chu Tịch Bạch đã đánh ông ta.

Từ đó về sau, anh luôn bị Trần Chế đàn áp trong giới đạo diễn. Có lúc còn bị đám diễn viên quần chúng cô lập.

Còn có lúc anh không có phim để quay thì sẽ dành toàn bộ thời gian để rèn luyện chính mình như xem phim, tập luyện, học tập, một giây cũng không lơ là.

Thế nên mới có ngày anh tranh được cho mình cơ hội làm thế thân.

“Nếu không chuẩn bị tốt về mọi mặt, lúc cơ hội đến thì tôi sẽ không xứng nắm lấy nó”

Ngữ khí của Chu Tịch hời hợt như vậy, thế nhưng tôi lại nghe ra sự trông đợi của anh.

Những ngày tháng đợi chờ đó dù cho không có phim quay nhưng anh vẫn giữ vững lòng mình, chống lại thế giới vô tình này.

Đây chính là Chu Tịch Bạch.

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến hình ảnh của tiểu tiên đó.

“Chu Tịch Bạch, cậu có dám cược với tôi một ván không?”.

“Hôm nay tôi sẽ mời cậu ăn mì. Nhưng nếu có một ngày chúng ta cược thắng rồi, lúc cậu làm ảnh đế nhớ phải trả lại bát mì này cho tôi”.

Hai tay tôi đỡ cầm, miệng nhỏ hơi chu ra.

“Vận may của tôi rất kém, đặt cược vào tôi lỡ thua thì sao?” Anh ngửa cổ uống hết nước mì, ánh mắt nửa đùa nửa thật.

Lúc đó, tôi không trả lời anh. Nhưng trong tim vốn nghĩ rằng

[ Chu Tịch Bạch, tôi nhất định sẽ ở bên cậu đợi đến lúc hoa nở ]