Chương 4 - Hồi Ức và Sự Thay Đổi - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?
CHƯƠNG 4
Tôi vốn không hề muốn Chu Tịch Bạch có thể nhìn thấy mình.
Lúc này, kí ức về khung cảnh tôi nói lời chia tay với anh hiện ra.
“Chu Tịch Bạch, tôi chơi chán rồi.”
“Chúng ta chia tay đi”.
“Nếu anh có thể lấy được giải ảnh đế, tôi sẽ n.h.ả,y từ tầng 18 xuống”.
Lúc ấy ư, tôi đang ngồi trên giường, ngữ khí tàn nhẫn, thờ ơ mà rung chân. Còn Chu Tịch Bạch vì tôi mà đỏ cả mắt, gần như phát điên.
Anh hạ thấp giọng như không có hơi, cầu xin tôi đừng chia tay. Còn nói thêm gì đó nhưng giờ phút này tôi không thể nhớ ra.
Tôi cũng không nhớ, đến cùng có phải vì lời hứa mà n.h.ả.y từ tầng 18 hay không.
Dù tôi mất hết những kí ức lúc còn sống nhưng vẫn có thể khẳng định một điều là Chu Tịch Bạch từng rất yêu tôi.
Nhưng tôi lại cao cao tại thượng, chà đạp lên sự chân thành của anh, đem tình yêu của anh dẫm nát dưới chân.
Anh vốn nên hận tôi.
Vì thế nên nếu anh nhìn thấy tôi thật thì anh ấy sẽ c.h.ữ.i tôi c.h.ế.t mất.
Sau khi cơn bão trong lòng hạ xuống, tôi bất lực, mọi chuyện đến đâu thì đến vậy.
Tôi như một chiến sĩ sắp ra trận mà nhìn Chu Tịch Bạch từng bước từng bước đi về phía mình. Cho đến khi có thứ gì đó xuyên qua cơ thể, còn Chu Tịch Bạch tay cầm chiếc váy đó đứng trước mặt tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, thật giống lúc trước.
Anh đưa tay về phía tôi: “ Hạ Trà…”
Tôi chấp nhận mà nhắm chặt hai mắt.
Chỉ là , Chu Tịch Bạch lảo đảo mà xuyên qua người tôi, anh say đến mông lung rồi. Nhưng cuối cùng anh vẫn cố treo chiếc váy lên giá treo, cau mày rồi dùng lực vuốt thẳng những nếp nhăn trên đó.
Nhìn từ xa xa, thật giống như thật sự có một người đứng tại nơi đó.
Tôi có hơi hoảng, một cái váy trắng được treo trên đó còn giống m.a hơn là tôi nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi có thể thở phào nhẹ nhỏm rồi.
Anh ấy không thể thấy tôi, chẳng qua chỉ đơn giản muốn treo chiếc váy lên mà thôi.
Lại nói đến chiếc váy này, năm đó lần đầu tiên gặp Chu Tịch Bạch ở tổ phim tôi đã mang nó.
Năm ấy, nghệ sĩ dưới tay tôi là Doãn Trích Tinh vừa thông qua show tạp kĩ mà được gỡ bỏ cái mác ác nữ, sự nghiệp bắt đầu đi lên. Tôi giúp cô ấy dành được một bộ tiên hiệp, đây là bộ tiên hiệp đầu tiên của đạo diễn Sĩ Đồng rất nổi tiếng và còn là phim có chế tác lớn vì vậy đây là một cơ hội rất hiếm có.
Hơn nữa, phim tiên hiệp chỉ cần kịch bản ổn, tạo hình đẹp thì rất dễ thu hút sự chú ý.
Tôi đã trông chừng những người khác một cách cẩn thận hết sức.
Chỉ là lại để bản thân nằm ngoài sự tính toán đó.
Nam chính trong bộ phim này diễn một nhân vật có thân hình rất ốm yếu. Cảnh quay lộ lưng rất khó coi, gầy gò, hốc hác, hoàn toàn không có mị lực.
Đạo diễn không thể chịu được nữa, quyết định tìm trong đoàn xem ai thích hợp làm thế thân.
Chu Tịch Bạch đã xuất hiện tại lúc đó.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh cởi bỏ chiếc áo ba lổ chừa lại duy nhất chiếc quần màu xám.
“Đạo diễn, tôi muốn thử xem”
Thân hình của anh ấy thật sự rất đẹp, thậm chí đẹp đến mức không thể tin được anh chỉ là một diễn viên quần chúng. Một người chẳng có phim để quay, vậy mà lại có thể quản lí hình thể của mình đến mức này. Tôi thật sự rất ngạc nhiên.
Sau này, Chu Tịch Bạch diễn thế thân cho một vai tiểu tiên. Tóc anh búi cao, cả người bị kiếm đâm xuyên.
Trước khi c.h.ế.t, vị tiểu tiên đó để trần nửa thân trên, quỳ trên mặt đất với đôi môi rướm máu, đôi tay giữ chặt lấy thân kiếm chăm chú nhìn nữ chính rồi nhẹ nhàn nói: “Tiên quân, ta không đợi được hoa nở rồi.”
Tất cả mọi người đều đứng cùng máy quay sau lưng Chu Tịch Bạch, họ chỉ có thể thấy được tấm lưng cường tráng đó chứ không hề nhìn thấy mặt anh.
Chỉ có tôi, vì hút thuốc mà trùng hợp đứng trước mặt anh.
Đôi mắt của Chu Tịch Bạch hơi đỏ, vừa bi thương lại vừa làm người khác đau xót, cả người giống như chỉ cần bóp một chút liền vỡ nát.
Nhìn đôi mất ấy, thật lâu sau tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh. Lúc đó tôi mới phát hiện ra rằng thì ra bản thân đã nhập vai rồi.
Anh ấy diễn quá tốt, tốt đến nỗi khiến tôi muốn khóc.
Cảnh quay đó như là hộp kho báu chỉ dành cho tôi. Chỉ có tôi, đúng lúc hút thuốc mà nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của anh.
Đạo diễn vừa hô “cắt”, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô và đương nhiên tôi cũng vậy.
Chỉ là tất cả mọi người là vì nữ phụ mà vỗ tay, riêng tôi là vì nhân vật tiểu tiên của Chu Tịch Bạch.
Còn trái tim tôi, dường như có pháo hoa nở rộ giữa bầu trời tĩnh mịch. Trong vài giây ngắn ngủi khi chạm mắt với anh ấy, tôi vừa kinh ngạc vừa kích động.
Tôi vốn không hề muốn Chu Tịch Bạch có thể nhìn thấy mình.
Lúc này, kí ức về khung cảnh tôi nói lời chia tay với anh hiện ra.
“Chu Tịch Bạch, tôi chơi chán rồi.”
“Chúng ta chia tay đi”.
“Nếu anh có thể lấy được giải ảnh đế, tôi sẽ n.h.ả,y từ tầng 18 xuống”.
Lúc ấy ư, tôi đang ngồi trên giường, ngữ khí tàn nhẫn, thờ ơ mà rung chân. Còn Chu Tịch Bạch vì tôi mà đỏ cả mắt, gần như phát điên.
Anh hạ thấp giọng như không có hơi, cầu xin tôi đừng chia tay. Còn nói thêm gì đó nhưng giờ phút này tôi không thể nhớ ra.
Tôi cũng không nhớ, đến cùng có phải vì lời hứa mà n.h.ả.y từ tầng 18 hay không.
Dù tôi mất hết những kí ức lúc còn sống nhưng vẫn có thể khẳng định một điều là Chu Tịch Bạch từng rất yêu tôi.
Nhưng tôi lại cao cao tại thượng, chà đạp lên sự chân thành của anh, đem tình yêu của anh dẫm nát dưới chân.
Anh vốn nên hận tôi.
Vì thế nên nếu anh nhìn thấy tôi thật thì anh ấy sẽ c.h.ữ.i tôi c.h.ế.t mất.
Sau khi cơn bão trong lòng hạ xuống, tôi bất lực, mọi chuyện đến đâu thì đến vậy.
Tôi như một chiến sĩ sắp ra trận mà nhìn Chu Tịch Bạch từng bước từng bước đi về phía mình. Cho đến khi có thứ gì đó xuyên qua cơ thể, còn Chu Tịch Bạch tay cầm chiếc váy đó đứng trước mặt tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, thật giống lúc trước.
Anh đưa tay về phía tôi: “ Hạ Trà…”
Tôi chấp nhận mà nhắm chặt hai mắt.
Chỉ là , Chu Tịch Bạch lảo đảo mà xuyên qua người tôi, anh say đến mông lung rồi. Nhưng cuối cùng anh vẫn cố treo chiếc váy lên giá treo, cau mày rồi dùng lực vuốt thẳng những nếp nhăn trên đó.
Nhìn từ xa xa, thật giống như thật sự có một người đứng tại nơi đó.
Tôi có hơi hoảng, một cái váy trắng được treo trên đó còn giống m.a hơn là tôi nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi có thể thở phào nhẹ nhỏm rồi.
Anh ấy không thể thấy tôi, chẳng qua chỉ đơn giản muốn treo chiếc váy lên mà thôi.
Lại nói đến chiếc váy này, năm đó lần đầu tiên gặp Chu Tịch Bạch ở tổ phim tôi đã mang nó.
Năm ấy, nghệ sĩ dưới tay tôi là Doãn Trích Tinh vừa thông qua show tạp kĩ mà được gỡ bỏ cái mác ác nữ, sự nghiệp bắt đầu đi lên. Tôi giúp cô ấy dành được một bộ tiên hiệp, đây là bộ tiên hiệp đầu tiên của đạo diễn Sĩ Đồng rất nổi tiếng và còn là phim có chế tác lớn vì vậy đây là một cơ hội rất hiếm có.
Hơn nữa, phim tiên hiệp chỉ cần kịch bản ổn, tạo hình đẹp thì rất dễ thu hút sự chú ý.
Tôi đã trông chừng những người khác một cách cẩn thận hết sức.
Chỉ là lại để bản thân nằm ngoài sự tính toán đó.
Nam chính trong bộ phim này diễn một nhân vật có thân hình rất ốm yếu. Cảnh quay lộ lưng rất khó coi, gầy gò, hốc hác, hoàn toàn không có mị lực.
Đạo diễn không thể chịu được nữa, quyết định tìm trong đoàn xem ai thích hợp làm thế thân.
Chu Tịch Bạch đã xuất hiện tại lúc đó.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh cởi bỏ chiếc áo ba lổ chừa lại duy nhất chiếc quần màu xám.
“Đạo diễn, tôi muốn thử xem”
Thân hình của anh ấy thật sự rất đẹp, thậm chí đẹp đến mức không thể tin được anh chỉ là một diễn viên quần chúng. Một người chẳng có phim để quay, vậy mà lại có thể quản lí hình thể của mình đến mức này. Tôi thật sự rất ngạc nhiên.
Sau này, Chu Tịch Bạch diễn thế thân cho một vai tiểu tiên. Tóc anh búi cao, cả người bị kiếm đâm xuyên.
Trước khi c.h.ế.t, vị tiểu tiên đó để trần nửa thân trên, quỳ trên mặt đất với đôi môi rướm máu, đôi tay giữ chặt lấy thân kiếm chăm chú nhìn nữ chính rồi nhẹ nhàn nói: “Tiên quân, ta không đợi được hoa nở rồi.”
Tất cả mọi người đều đứng cùng máy quay sau lưng Chu Tịch Bạch, họ chỉ có thể thấy được tấm lưng cường tráng đó chứ không hề nhìn thấy mặt anh.
Chỉ có tôi, vì hút thuốc mà trùng hợp đứng trước mặt anh.
Đôi mắt của Chu Tịch Bạch hơi đỏ, vừa bi thương lại vừa làm người khác đau xót, cả người giống như chỉ cần bóp một chút liền vỡ nát.
Nhìn đôi mất ấy, thật lâu sau tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh. Lúc đó tôi mới phát hiện ra rằng thì ra bản thân đã nhập vai rồi.
Anh ấy diễn quá tốt, tốt đến nỗi khiến tôi muốn khóc.
Cảnh quay đó như là hộp kho báu chỉ dành cho tôi. Chỉ có tôi, đúng lúc hút thuốc mà nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của anh.
Đạo diễn vừa hô “cắt”, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô và đương nhiên tôi cũng vậy.
Chỉ là tất cả mọi người là vì nữ phụ mà vỗ tay, riêng tôi là vì nhân vật tiểu tiên của Chu Tịch Bạch.
Còn trái tim tôi, dường như có pháo hoa nở rộ giữa bầu trời tĩnh mịch. Trong vài giây ngắn ngủi khi chạm mắt với anh ấy, tôi vừa kinh ngạc vừa kích động.