Chương 4 - Chuyện tình giữa hai thế giới

Chỉ theo ánh mắt họ nhìn qua thì trông thấy một người đẹp nhất đời ta từng gặp.

Chàng có gương mặt trắng trẻo như ngọc, giữa đám người nổi bật không ai sánh bằng.

Giống hệt đóa sơn trà đỏ rực ta từng tình cờ hái được trên núi, rực rỡ đến mức khiến mọi loài hoa khác đều trở nên mờ nhạt.

Chẳng biết từ khi nào, ánh mắt đã ngây dại nhìn chàng.

Những quý nữ ấy bảo, chàng là người tài hoa nhất kinh thành.

Là người đọc sách giỏi nhất.

Mà ta thì thích người biết đọc sách, cũng kính trọng người đọc sách giỏi.

Tâm tư con gái vốn khó giấu.

Dần dà, phụ thân phát hiện ra sự lạ từ ta:

“Sao mỗi lần bán cỏ về là lại vui thế?”

Ta ngượng ngùng lắc đầu.

Phụ thân khuyên ta:

“Lan Hoa à, những thứ không thuộc về mình, nếu đem lòng mơ tưởng, sẽ phải trả giá rất lớn.”

Ta nghe không thật rõ, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Về sau, phụ thân cũng không nhắc lại nữa.

Cho đến khi nhà họ Hứa gặp nạn, ta đội mưa lớn, cõng Hứa Liêm Dục từ cửa nha môn về nhà.

Phụ thân gõ tẩu thuốc, hỏi ta:

“Lan Hoa, con thực lòng thích người này, muốn gả cho y phải không?”

Ta nghe mà hoảng hốt, liên tục xua tay:

“Không phải, con… con không dám…”

Phụ thân chỉ khẽ thở dài, không nói thêm câu nào.

Lúc ấy ông đã bệnh rất nặng.

Nay nghĩ lại, ông khi ấy chắc đã quyết sẽ ép Hứa Liêm Dục cưới ta.

Ngày ông rời cõi, chính là ngày thứ hai sau hôn lễ của ta và Hứa Liêm Dục.

Ông siết chặt tay ta, hơi thở yếu ớt mà vẫn lặp đi lặp lại một câu:

“Lan Hoa… con phải… hạnh phúc…”

“Lan Hoa… con phải… hạnh phúc…”

Ta nắm lấy bàn tay khô quắt như vỏ cây của ông, nhìn vào đôi mắt đục ngầu ấy, khẽ nói:

“Phụ thân, con nhất định sẽ hạnh phúc.”

“……”

Nhưng gả cho Hứa Liêm Dục, ta không hạnh phúc chút nào.

Phụ thân nói đúng, mơ tưởng những điều không thuộc về mình, sẽ phải trả giá rất đắt.

Ta từng nghĩ, chỉ cần ta thật lòng đối tốt với Hứa Liêm Dục, có lẽ một ngày nào đó, chàng sẽ muốn sống với ta thật sự.

Với giấc mộng hão huyền ấy, ta đã tự lừa mình dối người suốt bao lâu.

Nhưng sống cùng Hứa Liêm Dục, thật sự rất khổ.

Trước kia ở với phụ thân, ta đào đất, trồng rau, lên núi hái thuốc, vất vả cả ngày cũng chẳng thấy khổ.

Còn sống với Hứa Liêm Dục, ta luôn buồn.

Thân xác mỏi mệt, lòng lại càng đau hơn.

Cho nên, ta không muốn sống cùng chàng nữa.

7.

Ta nhìn Hứa Liêm Dục:

“Ta không về cùng chàng đâu. Chàng cưới ta vốn chẳng phải tự nguyện… thì thôi đi.”

Thôi đi thôi đi.

Ta thầm nhủ trong lòng.

“Tống Lan Hoa, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Hứa Liêm Dục nghiến răng:

“Giờ nếu ngươi hối hận, còn kịp quay về làm thiếu phu nhân Hứa phủ với ta.”

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của chàng.

Ta không hiểu, vì sao chàng lại nổi giận.

Chàng cưới ta, vốn chẳng cam tâm tình nguyện.

Như vậy chẳng phải đúng ý chàng rồi sao?

Ta lắc đầu:

“Ta không hối hận.”

Rầm — một tiếng vang lên.

Hứa Liêm Dục hất tung hai hộp vải vóc và trang sức trong tay nha hoàn, lạnh lùng ra lệnh:

“Hồi phủ!”

Nghe lệnh, hơn mười tiểu đồng và nha hoàn lập tức nhấc kiệu, gom nhặt đồ đạc, rầm rộ rời đi.

Người trong làng từng tới chúc mừng đều nhìn nhau ngơ ngác, chẳng bao lâu cũng tản đi sạch.

Triệu đại nương bước lại gần ta, khuyên nhủ:

“Lan Hoa à, cần gì phải thế? Ta thấy nó đối với ngươi vẫn còn có lòng đó.”

“Ngươi nghĩ xem, nếu thật sự không muốn cưới ngươi, thì với thế lực nhà họ Hứa, muốn đuổi ngươi đi thì có gì khó chứ?”

“Thế mà nó vẫn cho người tới rước dâu, để ngươi làm thiếu phu nhân Hứa phủ kia mà.”

Ta xoa xoa đôi mắt khô rát, chỉ thấy buồn cười:

“Thôi đi, thiếu phu nhân Hứa phủ, ta đâu dám làm.”

Hứa Liêm Dục không ưa ta.

Về đó, chỉ sợ càng bị khinh rẻ, sỉ nhục hơn thôi.

Ta mỉm cười hỏi Triệu đại nương:

“Đại nương có thể giúp ta tìm một người chồng khác được không?”

“Gả lần hai… vẫn có người lấy chứ? Dù gì ta thế này cũng chưa tính là gả đi thật…”

Hứa Liêm Dục ngay cả để ta đến gần cũng không chịu, huống chi là đụng vào chàng.

Chàng cũng chẳng cho ta gọi hai tiếng ‘phu quân’.

Ta chống cằm nói:

“Lần này ta không cần người biết đọc sách nữa. Ta cần người chịu giúp ta làm việc.”

Mẹ từng nói sai rồi, biết đọc sách, chưa chắc đã là người giỏi giang.

Trước kia ta từng muốn Hứa Liêm Dục dạy ta viết tên mình.

Ta rất vui, bảo với chàng:

“Tên của ta là ‘Lan Hoa’, là loài hoa lan trong cỏ lan hoa. Phụ thân ta nói, hoa lan là loài hoa của quân tử.”

Hứa Liêm Dục hừ lạnh:

“Lũ nhà quê bắt chước văn nhã, thật tục không chịu nổi.”

Chàng chẳng muốn dạy, ta cứ năn nỉ mãi, chàng mới nói:

“Không biết.”

Nhưng rõ ràng, Hứa Liêm Dục viết chữ rất đẹp, từng là đệ nhất tài tử kinh thành.

Tết năm đó, trưởng thôn muốn mời chàng viết câu đối.

Giá rất cao, năm mươi văn một cặp.

Bằng với năm ngày ta bán cỏ ngựa, bằng sáu sọt đậu đỗ.

Ta mừng rỡ đón trưởng thôn vào nhà.

Vậy mà chàng lập tức hất đổ bút mực trưởng thôn mang tới, cau có nói:

“Không biết viết!”