
Chiều nay, tôi đang ngồi trước máy tính sắp xếp tài liệu thì sếp bất ngờ gọi tôi vào phòng làm việc.
Sếp cầm ly cà phê, hỏi: “Thư ký Lâm em thấy tôi là người thế nào?”
Tôi – đứa đang thầm yêu sếp – cảm giác hạnh phúc ập đến hơi đột ngột.
“Đẹp trai, giàu có, hào phóng với nhân viên…” – tôi vừa đếm ngón tay vừa liệt kê cả một danh sách ưu điểm dài bất tận.
“Đã tốt như vậy, sao em lại bỏ thuốc độc vào cà phê của tôi?”
Tôi: “???”
Sếp ra hiệu tôi nếm thử ly cà phê mà tôi đã mua mang đi cho anh ấy. Tôi uống một ngụm, chết rồi… Tôi đã đưa nhầm ly latte rau mùi của mình cho sếp.
Mà sếp tôi thì kỵ tuyệt đối rau mùi, hành lá, cần tây, tỏi…
Xong đời, tôi còn nhắn tin cho chủ quán cà phê phàn nàn vì món mới của họ… “chả thấy mùi rau mùi gì cả”.
Vì vụ cà phê, tôi bị giữ lại làm thêm giờ.
Tan làm, tôi tiện thể xin quá giang xe sếp. Giữa đường, một con chó hoang bất ngờ lao ra, sếp phanh gấp, con chó cũng dừng lại.
Tôi nhìn nó bỏ chạy giữa đường, đùa một câu: “May quá, chó cũng dừng lại.”
Không khí trong xe bỗng lặng như tờ.
“Xem ra em cũng chưa mệt, quay lại công ty làm thêm chút nữa nhé.” – sếp (mà giờ tôi muốn gọi là chó sếp) nổ máy quay đầu xe.
Tôi thật muốn tát mình… nói cho sướng mồm, giờ ăn đủ “thêm giờ” cho đã.
Bình luận