Chương 9 - Chuyển Nhượng Người Đi Theo
9
Đôi mắt phượng đầy mê hoặc của anh chăm chú nhìn tôi không rời.
“Cậu ta còn nặng hơn tôi.”
Tôi sực hiểu ra.
Anh đang muốn nói, anh không phải bị đánh một chiều — Triệu Tranh còn bị thương nặng hơn?
Một người bình thường vốn lạnh lùng nghiêm túc lại đàng hoàng nghiêm chỉnh nói về chuyện này, khiến tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
Còn ra vẻ tự hào nữa chứ.
Tôi phì cười:
“Triệu Tranh đầu óc có vấn đề, anh so đo với cậu ta làm gì?”
Dương Yến Kinh lại tiến sát hơn chút, nheo mắt:”Em đang bênh cậu ta à?”
Kiểu logic gì vậy trời…
“Ý tôi là, anh không cần phải đánh nhau với cậu ta rồi tự làm mình bị thương thế này.”
Vừa nói, tôi vô thức giơ tay chạm vào mặt anh.
Chạm xong mới nhận ra mình đã làm gì, vội rút tay lại, hơi ngượng ngùng.
“Em đang xót tôi à?”
Dương Yến Kinh lại tiến gần thêm, gần đến mức mũi gần chạm mũi, ánh mắt của anh khiến cả người tôi nóng lên.
Tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
Lúng túng đáp bừa một tiếng, rồi vội kiếm cớ chuồn đi:
“Tôi… tôi đi rót cho anh ly nước.”
Vừa định đứng dậy, cổ tay đã bị anh kéo lại, cả người tôi bị anh giật ngồi xuống.
Cảm giác ấm áp truyền từ dưới mông khiến mặt tôi bừng đỏ.
Dương Yến Kinh…
Anh ấy kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy!
Và còn càng lúc càng sát hơn!
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế.
Dù Dương Yến Kinh hiện giờ đúng là rất… quyến rũ.
Nhưng mà anh ấy đang không tỉnh táo mà!
Nếu không kiềm chế được rồi xảy ra chuyện gì vượt giới hạn với “kim chủ” thì tôi còn giữ được công việc này nữa không?
“Dương Yến Kinh!”
Tôi vội vàng gọi to, đẩy anh ra và đứng dậy.
Ánh mắt lơ đãng của anh chợt trở nên tỉnh táo lại.
“Tôi… tôi đi rót nước cho anh.”
Tôi lắp bắp một câu rồi bỏ chạy.
Sau khi bình tĩnh lại trong bếp, tôi cầm ly nước quay lại thì phát hiện phòng khách đã không còn ai.
Điện thoại vang lên một tiếng ting, là tin nhắn từ Dương Yến Kinh gửi tới.
“Tôi buồn ngủ rồi, em cũng về nghỉ sớm đi.”
Bầu không khí giữa tôi và Dương Yến Kinh bỗng trở nên kỳ lạ.
Rõ ràng vẫn cùng nhau ăn cơm, quay video như thường lệ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác… có gì đó không giống trước nữa.
Sau khi đăng video đã chỉnh sửa, fan cũng bắt đầu thắc mắc:”Sao cảm thấy giọng thiếu gia không có tinh thần vậy? Dạo này bận quá à?”
Đúng rồi.
Chính là cảm xúc.
Cảm giác anh ấy có vẻ không vui lắm.
Nhưng tại sao chứ?
Chưa được mấy hôm, Dương Yến Kinh gửi tin nhắn cho tôi:
“Dạo này có vài việc cần xử lý, em không cần đến nữa đâu, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi.”
Sau đó còn gửi kèm một bao lì xì.
Trong khung chat, tôi gõ chữ rồi lại xoá.
Muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng lại không tiện mở lời.
Cuối cùng đành thôi.
Rất nhanh, tôi đã biết được lý do thật sự.
Đang học thì một loạt tin tức đẩy thông báo lên màn hình điện thoại.
【Tổng giám đốc Hồng Thịnh Sinh Vật tuyên bố ly hôn, nghi vấn tình nhân leo lên làm chính thất mang theo con riêng】
【Thái tử bí ẩn mất địa vị, nghi vấn tranh chấp tài sản ba trăm tỷ】
Tôi hết hồn hết vía.
Hồng Thịnh Sinh Vật?
Không phải là công ty của nhà Dương Yến Kinh sao?
Hóa ra xảy ra chuyện lớn như vậy, bảo sao tâm trạng anh ấy không tốt.
Cả buổi sáng hôm đó, đủ thể loại tin tức và lời đồn thổi lan truyền khắp các mạng xã hội.
Nào là mẹ của thái tử bị đuổi khỏi nhà tay trắng, thái tử không được ông cụ yêu quý nên bị cắt thẻ, nợ nần chồng chất ở những nơi xa hoa, bị đuổi khỏi nhà v.v…
Đủ thứ lời đồn.
Tôi gửi tin nhắn cho Dương Yến Kinh, nhưng anh không trả lời.
Có lẽ chưa đọc.
Tan học, tôi lập tức chạy đến chỗ ở của Dương Yến Kinh.
Nhưng người mở cửa lại là một ông lão tóc bạc trắng.
Ông chỉnh lại mắt kính rồi hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi sững người.
Ngay cả nhà cũng bán rồi à?
Không lẽ Dương Yến Kinh thực sự thành “thái tử sa cơ” rồi?
Anh ấy có phải đang lang thang đầu đường xó chợ không? Hay bị người ta hãm hại?
Đầu óc tôi quay cuồng, hàng loạt tình tiết trong phim truyền hình hiện lên trong đầu.
Đến khi nhận thức lại, tôi đã lôi điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản.
Cắn răng, tôi chuyển cho Dương Yến Kinh một khoản sáu con số.
“Đừng khách sáo, cứ dùng tạm đi.”
Làm blogger mấy tháng nay kiếm cũng kha khá, số tiền này tôi vẫn lo được.
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại gửi thêm một tin nhắn:
“Giờ anh có chỗ ở không? Nếu không thì thuê tạm một chỗ ở bên ngoài cũng được.”
Tôi lại chuyển thêm một khoản tiền thuê nhà cho anh.
Dương Yến Kinh vẫn không trả lời.
Không lẽ đến điện thoại cũng không dùng được nữa?
Tôi lo lắng cả buổi tối, cuối cùng anh ấy cũng nhắn lại.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Xuống lầu.”
Khi tôi xuống lầu và nhìn thấy Dương Yến Kinh, trông anh ấy không khác gì mọi ngày.