Chương 10 - Chuyển Nhượng Người Đi Theo
10
Tôi chạy nhanh đến, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh không sao chứ?”
Trông có vẻ vẫn ổn…
“Vì sao em lại chuyển tiền cho anh?” Dương Yến Kinh đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn tôi có phần phức tạp.
“Tại em thấy tin tức.”
Tôi lí nhí đáp: “Không phải anh đang gặp khó khăn sao? Có thể dùng tạm trước.”
“Anh gặp khó khăn thì em sẽ chuyển tiền cho anh à?”
Dương Yến Kinh cúi đầu cười nhẹ: “Chúng ta là mối quan hệ gì mà em đối xử tốt với anh như vậy?”
“Bọn mình… là bạn mà.”
“Em đối xử với bạn nào cũng tốt như vậy sao?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi từ từ gật đầu: “Chắc vậy.”
Trước đây, khi còn là bạn với Triệu Tranh, chẳng ai nói tôi đối xử không tốt với cậu ấy cả.
Nhưng nếu là Triệu Tranh trước kia, bảo tôi chuyển cho cậu ta từng ấy tiền, chắc tôi cũng phải đắn đo nhiều.
Có lẽ là vì Dương Yến Kinh đã giúp tôi quá nhiều, nên anh ấy có vị trí nặng hơn trong lòng tôi.
“Nhưng anh không muốn làm bạn với em.”
Khi Dương Yến Kinh nói ra câu đó, tôi hơi sững người.
Thật ra cũng là điều dễ hiểu.
Tôi và Dương Yến Kinh vốn là mối quan hệ giao dịch, sao tôi có thể nghĩ anh ấy coi tôi là bạn chứ?
Dù nghĩ vậy, nhưng tim vẫn cảm thấy nhói đau.
Tôi cụp mi mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng.
Dương Yến Kinh dường như thở dài, rồi tiến lại gần tôi.
“Lâm Ninh, em không nhận ra sao? Anh thích em.”
Tôi ngây người, bỗng nhận ra anh đang nói gì, ngẩng phắt đầu lên đầy kinh ngạc.
Dương Yến Kinh vừa nói gì?
Anh thích tôi?
Những chuyện trước kia lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Những tiếp xúc mập mờ, lời nói thân mật, sự hào phóng đến mức khó tin — dường như tất cả đều có dấu hiệu từ trước.
Nhưng… Dương Yến Kinh thích tôi?
Làm sao có thể?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi: “Anh không phải là hết tiền rồi, nhưng vẫn muốn ăn đồ em nấu nên mới nói vậy chứ?”
Dương Yến Kinh nhìn tôi, hình như bị tôi chọc tức đến bật cười.
“Anh có tiền. Mấy chuyện tào lao đó không ảnh hưởng được đến anh.”
Anh hỏi tiếp: Tại sao em lại nghĩ anh không thể thích em?”
Vì tôi biết thân biết phận.
Những năm ở nhà họ Triệu đã dạy tôi một điều:
Có những khoảng cách không thể lấp đầy chỉ bằng tình cảm.
Khi điều kiện vật chất không ngang bằng, mối quan hệ sẽ luôn mất cân đối.
Tôi không muốn như vậy.
Dù Dương Yến Kinh không giống Triệu Tranh, dù anh ấy là một người tốt…
Nhưng lỡ một ngày, anh đột nhiên thay đổi, bắt đầu coi thường tất cả những gì thuộc về tôi thì sao?
Tôi do dự hồi lâu rồi nói: “Giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn.”
“Lớn ở chỗ nào?”
Dương Yến Kinh phản bác: “Giờ em cũng tự kiếm được rất nhiều tiền mà? Nếu phải nói khoảng cách, thì là em tay trắng gây dựng sự nghiệp, chăm chỉ và giỏi giang, còn anh chỉ là một công tử nhà giàu bình thường, tay chân vụng về, không biết nấu nướng, bài vở cũng nhờ em làm hộ. Khoảng cách đúng là rất lớn.”
Tôi trợn tròn mắt: “Cũng… không đến mức như vậy…”
“Anh không quan tâm.” Dương Yến Kinh nắm lấy tay tôi, đan các ngón tay vào nhau thật tự nhiên.
Ánh mắt anh nghiêm túc:
“Lâm Ninh, làm bạn gái anh nhé.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Thật ra thì với khuôn mặt đẹp trai của Dương Yến Kinh, cộng thêm thân hình như người mẫu nam, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi, tôi sớm đã không chịu nổi rồi.
Ngay giây sau khi gật đầu, ngón tay tôi bị siết nhẹ, một chiếc nhẫn to bản được đeo vào ngón giữa.
Kích cỡ và độ vừa vặn đều hoàn hảo.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Dương Yến Kinh cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay tôi: “Khi mở điện thoại ra thấy chuyển khoản của em, anh đã biết là em thích anh rồi, nên mới nhờ người chuẩn bị.”
“Còn về kích cỡ…” Anh cười khẽ, “Anh đã tính toán từ lâu, lén đo rồi.”
Sau khi ở bên Dương Yến Kinh, anh ấy bỗng trở nên rất “dính người”.
Gặp nhau phải hôn, chia tay cũng phải hôn, mỗi tối trước khi ngủ đều phải gọi video, không thiếu ngày nào.
Sau một thời gian ngọt ngào, tôi bỗng nhớ ra một chuyện:
“Hình như em chưa từng hỏi anh… anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”
Chắc không phải từ lúc chụp màn hình bài đăng của Triệu Tranh là đã nảy sinh ý định rồi chứ?
“Rất lâu rồi.” Anh áp mặt vào cổ tôi.
“Có thể em không nhớ, nhưng chúng ta đã quen nhau từ rất nhỏ.”
Tôi gãi gãi má: “Cốt truyện này hơi… cũ rồi đó.”
Dương Yến Kinh bật cười: “Đúng là cũ thiệt.”
“Hồi nhỏ, ba mẹ anh không hòa thuận, nên thường vứt anh cho bảo mẫu chăm. Sau đó, người bảo mẫu đó bị kẻ thù mua chuộc, đem anh bán đi.”
“Anh bị bắt cóc, đưa đến một ngôi làng nhỏ ở thành phố D.”
“Lúc đó, anh luôn tìm cách trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt lại. Sau mỗi lần bị bắt, lại bị bỏ đói mấy ngày, không cho ăn gì.”