Chương 2 - Chuyện Đêm Thượng Nguyên và Món Ăn Ngọt Ngào
“Không đi thì sao? Ngài không biết xấu hổ, nhưng tiểu thư ta còn thể diện!”
Sắc mặt Thiệu Khánh Viễn thoáng trắng bệch.
Năm ngón tay siết lại trong tay áo, nắm chặt hồi lâu,
Sau đó lại buông lỏng như kẻ mất hồn.
“…Mạnh Dao, nàng muốn gả cho ta, ta cũng vì di nguyện của tổ mẫu mà cưới nàng. Nàng còn điều gì bất mãn nữa?”
“Lẽ nào không biết, sự đời vốn chẳng thể cầu là được?”
【Năm đó nam phụ vốn định đến cầu thân, đều tại lão phu nhân không cho, đáng thương cho bé nam phụ lại bỏ lỡ nữ chính, ta khóc chết mất…】
【Nhưng lúc ấy nam – nữ chính tình thâm ý thiết rồi, nam phụ có cầu thân chắc gì được đáp lại?】
【Không hiểu vì sao cuối truyện lại để nam phụ lấy nữ phụ, chẳng phải là làm nhục nữ phụ sao.】
【Nhưng bé nam phụ đáng thương quá, chẳng có được nữ chính thì ít ra cũng nên có người thật lòng yêu hắn!】
【Đúng vậy, sau cùng nam phụ cũng sẽ cùng nữ phụ sinh con sống đời, chẳng tính là ủy khuất nàng ta đâu.】
Không tính là ủy khuất ta?
Ta nhìn hàng chữ bay lướt trước mắt.
Suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Thì ra ba năm dài đằng đẵng thiếp lăn lộn trong sự lạnh lùng của Thiệu Khánh Viễn,
Rơi vào miệng kẻ khác, chỉ gói gọn trong năm chữ nhẹ như lông hồng: “sinh con sống đời”.
Vậy thì—
Vì cái kết “sinh con sống đời” trong miệng bọn họ ấy,
Ta còn phải cầu bao nhiêu năm, nhẫn bao nhiêu khổ?
Ta lôi khăn tay từ trong ngực áo.
Tỉ mỉ lau sạch vết sốt còn vương nơi khóe miệng.
Tùy ý ném xuống đất chiếc khăn tay từng tỉ mỉ thêu suốt ba tháng trời, vốn định tặng hắn vào đêm nay.
“Thiệu Khánh Viễn, lời ngươi nói rất đúng. Sự đời này, vốn không thể cầu là có được.”
“Ta cũng không cầu nữa. Thiếp muốn—hoà ly.”
3
Đêm Thượng Nguyên, không cấm giới.
Ta cùng Hà Hương mang theo bao hành lý nặng trĩu, lặng lẽ rảo bước nơi đầu phố cuối ngõ.
Hội hoa đăng đã tan theo sao sớm.
Một đêm phồn hoa, cuối cùng chỉ còn tro bụi.
Khi ta bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Thiệu, Thiệu Khánh Viễn vẫn chưa từng rời khỏi thư phòng.
Chỉ lúc viết giấy hoà ly, hắn mới khựng lại trong khoảnh khắc.
Tay cầm bút lơ lửng trên giấy, hắn hỏi ta: “Dao Nương, nàng thật đã nghĩ kỹ rồi chăng?”
Thấy ta gật đầu không chút do dự, hắn chỉ khẽ thở dài, lắc đầu than nhẹ.
“Cũng được. Tính tình nàng như thế, cũng nên nếm chút khổ đau mới phải.”
“Đợi khi nàng đã làm loạn đủ rồi, nghĩ thông được bản thân sai ở đâu, hãy quay lại nhận lỗi với ta.”
Dứt lời, hắn không chần chừ thêm, một nét bút viết xong.
Nhưng ta sẽ không quay lại, cũng sẽ không nhận lỗi nữa.
Gả vào nhà họ Thiệu ba năm, khổ sở mà ta chịu, còn hơn cả mười năm trước cộng lại.
Thế nhưng Thiệu Khánh Viễn đã đóng chặt cửa thư phòng.
Ta cũng nuốt hết mọi lời muốn biện bạch.
Quay người, rẽ sang hướng ngược lại.
Tới tiệm cầm đồ, đem miếng ngọc bội hắn tặng ta khi đính hôn bán làm chết cầm.
Hoan hoan hỉ hỉ cầm lấy số bạc ấy, ta thuê một gian mặt tiền nhỏ để ổn định.
Bạc chẳng nhiều, cửa tiệm cũng nhỏ.
Trong con hẻm lát đá xanh quanh co, phấp phới treo lên tấm cờ hiệu ăn uống.
Thực quán của Mạnh nương tử cứ thế mà khai trương.
Ngày khai trương, xóm giềng tới ủng hộ đông vui.
Có bà lớn nhà bên chẳng hiểu nổi, buột miệng hỏi:
“Mạnh nương tử, đang yên đang lành làm mệnh phụ quan gia không chịu, sao lại cam tâm làm một nữ đầu bếp tay khói mặt tro?”
Lại có công tử mặc cẩm bào, tuấn tú nhưng lưỡng lự, ấp úng mà hỏi:
“Phải chăng Thiệu Thiếu Khanh bạc đãi Mạnh nương tử?”
Ta chỉ khẽ mím môi, mỉm cười.
“Bởi vì, ta yêu việc nấu ăn.”
4
Từ nhỏ, ta đã ưa việc ăn uống.
Một tuổi học nói.
Con nhà người khác thì gọi “cha”, “nương”, còn ta thì rành rẽ bật thốt: “Bánh!”
Hai tuổi tập đi.
Kẻ khác ngã thì khóc oa oa, ta chỉ cần húp một muỗng cháo gà xé là quên hết buồn đau.
Năm sáu tuổi khai tâm học chữ, cha mẹ hỏi ta muốn học gì.
Chị em trong nhà đều chọn cầm kỳ thư họa, riêng ta ôm chặt lấy vị đầu bếp giỏi làm món mặn nhất, sống chết chẳng buông.
Về sau, cha mẹ đều qua đời, ngoại tổ mẫu đem ta về nuôi.
Người bèn viết thư cho bạn tâm giao khi xưa, đã gả vào kinh thành, vì ta mà định thân với nhà họ Thiệu.
Cũng như mọi tiểu thư khuê các khác, ta từng ôm lòng đầy kỳ vọng.
Chỉ mong cùng phu quân tương kính như tân, tình thâm ý hợp.
Song sau khi thành thân, dù ta có cố gắng nhường nào, Thiệu Khánh Viễn vẫn luôn lãnh đạm với ta.
Ta yêu việc nấu nướng, càng yêu người ăn món ta nấu.
Nhưng Thiệu Khánh Viễn chẳng yêu cái nào.
Hắn nói, quân tử nên tránh xa bếp núc.
Hắn chê bếp hôi, chê thịt tanh tục.
Bất kể ta tắm rửa bao lần, hắn vẫn nói người ta vương mùi khói dầu, không muốn cùng ta đồng sàng cộng chẩm.
Ta cẩn thận nấu bao món vì hắn, hắn đều chê không hợp khẩu vị.
Ta vẫn luôn nghĩ là bởi ta chưa đủ tốt.
Nên hắn mới chẳng thích ta.
Giờ ta mới hiểu ra—
Thiệu Khánh Viễn không phải chán ghét phòng bếp, cũng chẳng ghét khói dầu.
Hắn ghét, là ta.
Ghét ta chiếm lấy vị trí thê tử hắn khao khát, ghét ta khiến hắn chẳng thể cưới được người trong lòng.
Giờ đây, kẻ hắn chán ghét cuối cùng cũng đã rời đi.
Ta ngồi nơi chiếc ghế gỗ mới làm trong tiệm ăn của mình, vừa nhai món chân giò kho mềm béo vừa nghĩ.
Thiệu Khánh Viễn hẳn là hân hoan lắm nhỉ?
5
Thiệu Khánh Viễn có vui hay không, tạm gác qua một bên.
Chỉ biết đầu bếp nhà họ Thiệu là cực kỳ không vui.
“Lang quân! Phu nhân khi nào mới quay về?”
“Hôm qua phu nhân rời phủ, mang theo hết vật dụng trong bếp, nay chúng nô tỳ không thể nhóm bếp nấu ăn.”
Trong thư phòng, Thiệu Khánh Viễn tay cầm một quyển án tông.