Chương 7 - Chuyện Chưa Kể Về Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cơn ốm nghén ập đến bất ngờ.

Bốn giờ sáng, tôi nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.

Cố Hoài Xuyên chân trần chạy vào, tay cầm cuốn 《Hướng dẫn xử lý phản ứng thai nghén》.

“Súc miệng đi.” Anh đưa tôi nước ấm, tay kia vỗ nhẹ lưng tôi: “Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng nếu nôn liên tục quá…”

Chưa nói hết, tôi lại gập người nôn khan. Lần này ngay cả mật cũng nôn ra, cổ họng rát bỏng. Sắc mặt Cố Hoài Xuyên tái xanh trán rịn đầy mồ hôi, như thể người nôn là anh.

Đến lần thứ sáu, anh bất ngờ vớ lấy điện thoại: “Anh gọi 115!”

“Đừng làm quá.” Tôi yếu ớt giữ tay anh lại, “Chỉ là ốm nghén thôi mà…”

“Môi em tím tái rồi!” Giọng anh run lên, ngón tay lướt qua khóe môi tôi: “Vừa nãy còn có vệt máu…”

Lúc này tôi mới phát hiện anh đang đứng chân trần trên sàn gạch, cúc áo ngủ cài sai lệch, để lộ một khoảng xương quai xanh.

Vết sẹo ấy dưới ánh sáng sớm hiện lên màu hồng nhạt, như một vết thương chưa lành.

“Cố Hoài Xuyên.”

Tôi đưa tay sờ vào râu lởm chởm của anh, “Bao nhiêu ngày rồi anh chưa cạo râu?”

Anh ngẩn ra một chút, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

Tôi nghe thấy tim anh đập nhanh đến mức đáng sợ, chấn động đến đau cả tai. “Chúng ta đến bệnh viện.”

Anh nói, giọng trầm đục vùi trong tóc tôi, “Bây giờ, ngay lập tức.”

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ nhìn bảng xét nghiệm, nhíu mày liên tục: “Xeton niệu 3+, cần nhập viện truyền dịch.”

Quay sang Cố Hoài Xuyên:

“Ốm nghén nặng, rối loạn điện giải.”

Tay anh run đến mức không ký nổi một đường thẳng.

Lúc y tá chích kim truyền, tôi đau đến bật ra tiếng “hít”.

Anh lập tức đứng bật dậy: “Nhẹ tay chút được không?”

Cô y tá nhỏ bị dọa sợ đến mức tay run, suýt đâm lệch.

Tôi vội kéo tay áo anh: “Bạn học Cố, anh làm người ta sợ đấy.”

Đến túi truyền thứ ba, cuối cùng tôi cũng có thể uống nửa bát cháo trắng.

Cố Hoài Xuyên bưng bát, tay vững như dao mổ trên bàn mổ,

thìa khẽ khàng gạt mép bát, không phát ra một chút tiếng động.

“Há miệng nào.” Anh dịu dàng như đang dỗ trẻ con, “Cẩn thận còn nóng.”

Trời ngoài cửa sổ dần sáng, ánh nắng rọi qua rèm chắn ánh sáng tạo thành những vệt sọc trên gương mặt anh.

Tôi lúc ấy mới nhận ra, bên tóc mai phải của anh lại có thêm vài sợi tóc bạc, nổi bật giữa mái tóc đen tuyền.

“Anh ngủ một lát đi.”

Tôi đẩy anh, “Quầng thâm sắp rớt xuống khóe miệng rồi kia kìa.”

Anh lắc đầu, nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay anh: “Em ngủ đi, anh canh truyền dịch cho.”

Tôi mơ màng tỉnh dậy, thấy Cố Hoài Xuyên đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại:

“Đúng, tất cả đều hoãn lại… Không, không phải vấn đề dự án… Là vợ tôi nhập viện.”

Ánh nắng dát lên đường nét sắc sảo của anh một lớp ánh kim dịu dàng, bóng anh in dài trên sàn.

Đầu dây bên kia có vẻ rất kích động, giọng anh đột nhiên lạnh băng:

“Chủ tịch Vương, tôi nói rồi — gia đình là ưu tiên hàng đầu.”

Ngắt máy, anh quay đầu thấy tôi đã tỉnh, lập tức đổi sang gương mặt dịu dàng:

“Đói không? Hứa Trừng bảo mang cháo cá đến.”

Tôi lắc đầu, đột nhiên để ý đến cuốn sổ mở trên tủ đầu giường — dày đặc ghi chép thời gian truyền dịch, lượng nước tiểu, chi tiết dùng thuốc, nét chữ ngay ngắn như báo cáo tài chính.

“Tổng giám đốc Cố chuyển nghề làm hộ lý rồi à?”

Anh đỏ vành tai, vội gập sổ lại: “Sợ quên thôi.”

Đột nhiên quỳ một gối cạnh giường bệnh, “Còn khó chịu không?”

Tôi lắc đầu, đưa tay vuốt gương mặt hốc hác của anh.

Người đàn ông từng khiến giới kinh doanh phải khiếp sợ, giờ mắt đầy tơ máu, dưới cằm còn một vết xước nhỏ do cạo râu.

Hứa Trừng đẩy cửa bước vào, bắt gặp cảnh chúng tôi kề trán thì thầm. Cô ấy “chậc” một tiếng:

“Cố Hoài Xuyên, vợ anh là mang thai chứ không phải bị cụt tay cụt chân, đừng làm cái mặt mất vợ nữa được không?”

Cố Hoài Xuyên lại chẳng phản bác, ngoan ngoãn nhận lấy bình giữ nhiệt múc cháo.

Hứa Trừng ghé tai tôi thì thầm: “Biết hôm qua anh ta dọa người ta cỡ nào không?

Bế cậu lao thẳng vào phòng cấp cứu, mắng mỏ quầy tiếp đón như họp ban lãnh đạo, y tá khóc đến hai người.”

Tôi nhìn Cố Hoài Xuyên đang cẩn thận gắp gừng khỏi cháo, trái tim mềm nhũn.

Ngày thứ ba nằm viện, cuối cùng tôi cũng có thể xuống giường đi lại.

Cố Hoài Xuyên dìu tôi ra hành lang tắm nắng, mỗi bước đều thận trọng như đang tháo bom.

Đi ngang trạm y tá, nghe thấy các cô y tá thì thầm:

“Người giường 302 thật tốt, ba ngày không ngủ rồi…” “Nghe bảo là tổng tài, còn đích thân lau người cho vợ nữa cơ…”

Tai Cố Hoài Xuyên đỏ rực, anh vội đẩy tôi về phòng. Vừa đóng cửa lại, anh lấy từ cặp công văn ra một chiếc hộp nhung: “Vốn định đợi em xuất viện mới tặng.”

Bên trong là một chiếc khóa vàng trường mệnh, tinh xảo hơn hẳn chiếc của phu nhân Cố.

Trên mặt khắc “Bình an – Hạnh phúc”, mặt sau là: “Cố Hoài Xuyên ♥ Tô Niệm 2023”.

“Đặt làm riêng.” Anh cúi đầu đeo cho tôi, “Hôm đó thấy em không nhận của mẹ anh, nên…”

Tôi sờ mảnh khóa nhỏ lạnh buốt, mũi bỗng cay xè. Anh vội vàng dùng ngón cái lau nước mắt tôi: “Không thích thì mình đổi cái khác…”

“Cố Hoài Xuyên.” Tôi kéo cà vạt anh xuống, “Em yêu anh.”

Anh khựng lại, mắt lập tức đỏ hoe.

Người đàn ông từng cãi tay đôi với cả hội đồng quản trị, vì một câu nói của tôi mà nghẹn không thốt nên lời, cuối cùng vùi mặt vào hõm vai tôi, khẽ “ừ” một tiếng.

Ngày xuất viện, Cố Hoài Xuyên lái xe còn chậm hơn xe lăn.

Dừng đèn đỏ, anh bỗng nói: “Anh đã xin nghỉ thai sản rồi.”

“Hả?”

“Từ hôm nay bắt đầu làm việc từ xa.”

Anh nhìn thẳng phía trước, vành tai đỏ ửng, “Cho đến khi em hết nghén.”

Tôi bật cười, xoa gáy anh: “Tổng giám đốc Cố không sợ công ty sập à?”

“Phá sản thì phá sản.” Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ nước, “Em và con là quan trọng nhất.”

Về đến nhà, tôi phát hiện phòng khách đã được tân trang hoàn toàn — Bàn trà được bọc viền chống va đập, thảm trải sàn được thay bằng loại chống trơn, ngay cả dép đi trong nhà cũng được đổi thành dép bầu hình vịt vàng.

Pudding phấn khích lao tới, nhưng bị Cố Hoài Xuyên chặn lại: “Khử trùng trước rồi mới được chạm vào mẹ.”

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm mới thay, rọi lên bó hướng dương tươi rói trên bàn ăn.

Tôi vuốt nhẹ bụng đã hơi nhô lên, bỗng cảm thấy căn bệnh này thật xứng đáng —

Nó khiến người đàn ông luôn kiểm soát mọi thứ ấy, học cách đem chỗ yếu mềm phơi bày dưới nắng mai.

Cố Hoài Xuyên vòng tay ôm tôi từ phía sau, lòng bàn tay nhẹ đặt lên bụng tôi: “Chào mừng về nhà.”

Không biết là nói với tôi, hay là với bé đậu nhỏ trong bụng.

Pudding ngậm đồ chơi chạy đến gần, chiếc mũi ướt sũng chạm nhẹ vào bụng bầu của tôi,

cái đuôi vẫy như cánh quạt.

Trong buổi trưa đầy nắng ấy, bóng ba người chúng tôi (và một chú chó) đan vào nhau trên sàn gỗ, tạo thành một vòng tròn trọn vẹn.

Đến tháng thứ năm thai kỳ, bụng tôi đã phồng lên như đang ôm một quả dưa hấu nhỏ.

Hội chứng lo lắng tiền sản của Cố Hoài Xuyên cũng tăng cấp theo —

Ba giờ sáng, anh bỗng lay tôi dậy: “Con không đạp nữa rồi!”

Tôi ngái ngủ sờ bụng: “Con đang ngủ mà…”

“Trong sách ghi sau tuần thứ 28 thì thai máy phải đều đặn.”

Anh đã mặc áo khoác, “Chúng ta đến bệnh viện.”

Kết quả là bác sĩ trực nhìn màn hình theo dõi tim thai cười không ngớt: “Anh Cố, vợ anh và em bé đều khỏe mạnh.”

Quay sang tôi nói: “Đây là lần thứ ba anh ấy đến viện giữa đêm rồi nhỉ?”

Trên đường về, Cố Hoài Xuyên lái xe còn chậm hơn cả xe đạp.

Tôi vừa ăn bánh quy mặn anh mua vội, vừa phát hiện tay phải anh luôn đặt trước bụng tôi, hễ dừng đèn đỏ là lại nhẹ nhàng xoa vài cái, như để chắc rằng món báu vật ấy vẫn còn ở đó.

“Cố Hoài Xuyên.”

Tôi chọc vào mu bàn tay anh, “Gần đây anh có lén xem quá nhiều diễn đàn mẹ bầu không đấy?”

Anh đỏ cả vành tai: “Anh chỉ… học hỏi chút thôi.”

Sau này tôi phát hiện trong điện thoại anh có một thư mục tên là 《Chiến dịch đặc biệt》 —

bên trong phân mục rõ ràng:

《Kế hoạch ứng phó tình huống khẩn cấp》, 《Danh sách các bệnh viện sản hàng đầu cả nước》, thậm chí cả 《Phác đồ hỗ trợ trầm cảm sau sinh》.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)