Chương 9 - Chuyện Chưa Kể Về Đứa Trẻ Chưa Được Sinh Ra

Trước mặt “chính thất” mà nói câu này thì…

Kỷ Khuê, anh không thấy sai à?

Dĩ nhiên tôi không lên phòng. Tôi ngồi cứng đờ trên sofa.

Ngay khi Kỷ Khuê rời đi, cậu ta thu ngay nụ cười.

Bưng tách trà, thong thả nhìn tôi bằng nửa con mắt:

“Tôi và Kỷ Khuê quen nhau từ nhỏ, ban đầu định đính hôn vào đầu thu này, cô biết không?”

Tôi xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu, co chân lại, hai tay luống cuống không biết đặt đâu cho đúng.

“Xin lỗi, tôi sẽ rời khỏi anh ấy sớm thôi.”

Câu đó vừa dứt, mặt cậu ta thoáng lộ chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lại trở về vẻ khinh khỉnh như ban đầu.

“Rời đi? Cô nỡ sao?”

Tôi cúi đầu:

“Thật lòng mà nói, hiện tại là Kỷ Khuê không cho tôi đi.”

Cậu ta đặt tách trà xuống, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng tôi, quan sát kỹ một hồi, đuôi mày khẽ nhướng, ánh mắt như có chút thích thú.

“Ồ? Vậy còn cô, có muốn đi không?”

“Có.”

“Cô thật sự không thích Kỷ Khuê?”

“…Không quan trọng.”

Anh đưa điện thoại cho tôi:

“Tôi là Nhan Sơ. Thêm bạn đi, tôi sẽ giúp cô.”

Tôi khá bất ngờ:

“Giúp tôi?”

Sao thái độ lại xoay chuyển nhanh như vậy…

“Ừ, giúp cô thoát khỏi anh ta.”

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thêm bạn và lưu tên vào danh bạ.

“Nhà họ Kỷ thế lực lớn thật, nhưng cũng không thể với tới mọi nơi. Tôi có thể giúp cô rời khỏi đây, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ đón cô về.”

Không hiểu sao tôi thấy mấy lời này nghe rất quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là từ đâu.

“Đi đâu?”

Nhan Sơ cong môi cười, ánh mắt lấp lánh, nhưng sâu trong đó lại tối tăm khó đoán:

“Tất nhiên là nơi anh ta không tìm được, cũng không thể can thiệp vào.”

Tôi vẫn thấy lạ lạ:

“Tại sao lại giúp tôi?”

“Tất nhiên là… tiện thể giúp luôn bản thân tôi nữa chứ ~”

13

Kỷ Khuê quay về không lâu sau đó, gương mặt lạnh băng.

“Hắn đâu rồi?”

Tôi bị anh làm giật mình:

“Về rồi.”

Kỷ Khuê đưa tay sờ nhẹ mặt tôi, sắc mặt mới dịu lại một chút:

“Anh phải ra ngoài một lát, em cứ ngủ trước đi.”

Bản năng mách bảo tôi, anh đang đi tìm Nhan Sơ.

Tự dưng thấy khó chịu trong lòng.

Không muốn anh đi.

Khoan… tôi sao lại có suy nghĩ này?

Là yêu thật rồi à, hay là do hormone thay đổi?

Dù là cái gì thì cũng thật đáng sợ.

Tôi đang dần biến thành kiểu người mà trước đây tôi từng khinh thường: sống dựa vào đàn ông, chờ anh ta đến ban phát sự chú ý từng chút một.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chấp nhận số phận, bằng lòng làm một “phòng” trong hậu cung của Kỷ Khuê, cả ngày chẳng làm gì ngoài chờ anh ghé qua.

Không thể như thế được.

Đêm đó Kỷ Khuê không về.

Tôi nằm trên chiếc giường to đùng của anh, nhìn trân trân lên trần nhà cả đêm, trời vừa sáng là quyết định quay về nhà mình.

Vừa ra cửa thì gặp quản gia, ông ấy hơi cúi đầu chào tôi.

Tôi thấy có chút ngại ngùng:

“Xin lỗi ông.”

Dù sao lần trước chính ông ấy giúp tôi dựng lời khai giả, đưa tôi về trường, tôi cũng hứa sẽ không dây dưa nữa.

Ông chỉ lắc đầu:

“Là cậu chủ tự chọn.”

Sự lựa chọn của Kỷ Khuê — chính là dỗ dành tôi ở lại, rồi cả đêm ở lại bên vị hôn thê thật sự.

Tôi thấy mệt, lại buồn ngủ nữa.

Về đến nhà, tôi ngủ một mạch đến tận trưa.

Vừa mở mắt đã thấy Kỷ Khuê đang nằm bên cạnh, ngủ rất say.

Đầu óc tôi ù ù cạc cạc không kịp phản ứng — anh về từ khi nào thế?

Ôm tôi cả đêm mà không làm tôi tỉnh?

Tôi nín thở rón rén lùi ra sau, còn chưa ra khỏi vòng tay thì anh đã siết chặt lại, mọi công sức coi như đổ sông.

Tôi không phân biệt được là anh ngủ thật hay chỉ giả vờ.

Nhưng bất kể là trạng thái nào, Kỷ Khuê đều có thể hôn tôi một cách bản năng, không cần mở mắt.

Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên — anh cũng nhầm tôi thành người cũ mà ôm lấy.

“Anh muốn cưới rồi.”

Anh lẩm bẩm.

Mơ ngủ?

Dòng cảm xúc vừa mới dâng lên lập tức bị dội tắt.

Giữa ban ngày ban mặt, giấc mơ cũng thành mộng giữa trưa.

“Ừ, vậy anh cứ cưới đi.”

Kỷ Khuê mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, không hề say ngủ.

Khóe môi anh khẽ cong, nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên đầu ngón tay.

“Đợi thêm một chút nữa. Giờ vẫn chưa được.”

Đợi đến bao giờ đây?

Đầu thu ư?

Cây lau nở hoa vào mùa hè, qua mùa thu là tàn úa.

14

Tối qua có lẽ Kỷ Khuê mệt quá, ngủ liền một mạch đến tận chiều.

Tôi vừa trả lời xong một loạt email, quay người lại đã thấy anh, vẫn còn vẻ ngái ngủ.

“Muốn ăn tối không?”

“Muốn, đúng lúc đang đói.”

Không biết anh làm bao nhiêu bản sao chìa khóa căn hộ.

Đầu bếp, chuyên viên tổ chức, chuyên gia dinh dưỡng… ai cũng có một chiếc.

Từng người một đến như gián điệp, lặng lẽ vào rồi lặng lẽ rời đi.

Kỷ Khuê ăn uống trái ngược hẳn với tính cách: rất tao nhã.

Vừa nhai thong thả, vừa thình lình buông một câu:

“Sao lại từ chối công việc đó?”

Miếng củ sen tuột khỏi đũa.

Tôi gắp lại, lại rơi.

Kỷ Khuê gắp giúp tôi, thản nhiên gắp vào bát.

Tôi cúi đầu nhai nhai:

“Anh thấy rồi à?”

“Ừ.”

“Tự dưng không thích nữa, tính sau này tìm việc khác phù hợp hơn.”

“Đừng tìm nữa. Anh chẳng lẽ nuôi không nổi em sao?”

“Biết rồi, nằm yên cho anh nuôi.”

Tôi đáp tỉnh bơ, cười hí hửng ngẩng đầu, tình cờ bắt gặp Kỷ Khuê hơi nhíu mày.

“Thì ra em chỉ nói cho vui à?”

Báo cáo