Chương 10 - Chuyện Chưa Kể Về Đứa Trẻ Chưa Được Sinh Ra

“Tất nhiên không phải.” — Anh nhìn tôi chăm chú, giọng trầm ổn, ánh mắt sâu thẳm như không thấy đáy — “Anh chỉ sợ em mới là người chỉ nói cho vui.”

Tôi múc một thìa cơm, nhét đầy hai má.

Bắt chước ngữ điệu của anh, lúng búng nói:

“Tất nhiên không phải.”

Ăn xong, chẳng biết từ đâu xuất hiện một cô giúp việc, nhanh như chớp rửa sạch bát đĩa, rồi lại biến mất không dấu vết.

“Siêu thật.” — Tôi ngỡ ngàng thán phục.

Người dưới tay Kỷ Khuê ai cũng giỏi giang thế này, thì bản thân anh chắc chắn còn lợi hại hơn.

Là người sẽ tiếp quản nhà họ Kỷ trong tương lai, sao có thể tầm thường được.

Nhưng cũng… chắc chắn rất áp lực.

Nghĩ không thể để lại tiếc nuối, tôi lấy hết can đảm hỏi:

“Kỷ Khuê, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào? Dù sao thì… em và anh cũng không cùng một thế giới.”

“…Ý em là em không phải người Trái Đất?”

“Không phải!” — Tôi lườm — “Ý là không cùng đẳng cấp, không cùng tầng lớp.”

“Hồi học kỳ đầu năm nhất, buổi học ngoại khóa, đám ngu ngốc đó làm hỏng hết nguyên liệu, nấu ra toàn thức ăn cho heo mà còn đắc ý… Em thấy anh giống người cùng một nhóm với tụi nó à?”

Anh đang nhắc đến chuyện hồi năm nhất, khi đó tôi là người xử lý hết đống hỗn độn ấy.

Bốn năm qua Kỷ Khuê ở trường như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chuyện đó là một trong số ít những lần chúng tôi tiếp xúc. Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

“Anh thích ở em cái cảm giác sống động, bình dị.”

Tôi không đồng tình.

“Em chỉ đang cố gắng sống sót thôi.”

Kỷ Khuê ôm lấy tôi, giọng dịu dàng:

“Ba tháng ở bên em là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất trong đời anh.”

Tôi bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhớ những vết thương cũ mới chằng chịt trên người anh.

Nhớ cả lúc anh bình thản nói:

“Anh có thể sẽ chết ở nơi đó.”

Có lẽ… chúng ta đều chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.

“Nhưng em yên tâm, sau này sẽ không có tình huống nguy hiểm như thế nữa. Lần trước ba tức giận như vậy là vì anh âm thầm loại bỏ vài mảng kinh doanh mờ ám.”

“Thế sao lại cãi nhau tận hai lần?”

“À, lần thứ hai là vì Nhan Thư. Bọn anh có hôn ước, do đời trước sắp đặt. Lúc nhỏ anh bị bắt cóc, ông nội cậu ta thay anh đỡ một viên đạn. Lần trước anh bay ra nước ngoài là để…”

Tự dưng không muốn nghe nữa.

Không rõ là không muốn nghe về quá khứ của anh với Nhan Thư, hay là không muốn nghe anh tự xé lại vết thương cũ của chính mình.

Tôi cắt lời:

“Kỷ Khuê, lần trước bác sĩ bảo ba tháng sau là có thể… ấy ấy được rồi đúng không?”

Anh đột ngột ngừng nói, xoa đầu tôi, nửa cười nửa bất đắc dĩ:

“Đừng quyến rũ anh nữa.”

“Không được à? Bác sĩ nói là được rồi mà?”

Anh dần thu lại nụ cười, ánh mắt tối lại từng chút một:

“Em nghiêm túc thật sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Yết hầu anh khẽ động, ánh mắt trầm dần.

Ánh nhìn lướt qua bụng tôi, rồi khẽ lắc đầu.

“Anh không phải cầm thú.”

Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng.

“Nhưng em là.”

15

Bụng hơi to, phần lưng dưới vốn đã đau sẵn giờ lại càng nhức hơn, suýt nữa không đứng dậy nổi.

Trước đó Kỷ Khuê đã cho người rút hết tai mắt quanh khu trọ. Đêm khuya thanh vắng, không khí im ắng đến kỳ lạ.

Tôi nghi ngờ toàn bộ cư dân trong tòa nhà này từ lâu đã được thay thế.

Kéo chặt áo khoác, tôi xuống lầu, hòa mình vào màn đêm.

Quả nhiên, chiếc xe đen đỗ chờ ở đầu ngõ.

Tôi bước từng bước chậm rãi về phía nó, tiến về tương lai mới mà chính tôi đã chọn.

Vừa mở cửa, mùi nước hoa nồng nặc ập vào mặt.

Trong đầu như có thứ gì đó “tách” một tiếng rồi gãy vụn.

Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chính là gã đàn ông mặc áo sơ mi đen từng kéo tay tôi dưới ký túc xá.

Đầu óc như nổ tung.

Tôi theo bản năng quay đầu định chạy, nhưng bị kéo mạnh vào trong xe.

Cửa xe đóng sập lại.

Trái tim tôi cũng chìm theo.

Xong rồi.

Ghế phụ, Nhan Thư từ từ quay đầu lại.

Trên mặt cậu ta lằn vài vết thương, nụ cười dưới ánh trăng lạnh lẽo đáng sợ.

Tôi cố trấn tĩnh, đưa tay định mở cửa:

“Tôi đổi ý rồi, thả tôi xuống đi.”

Tất nhiên, cửa đã bị khóa.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu cảm của Nhan Thư gần như điên loạn, toàn thân toát ra sát khí khiến người khác nghẹt thở.

“Giang Vị đúng không? Cùng xuống địa ngục với tôi đi.”

Ai muốn xuống địa ngục với mấy người chứ!?

Tôi hoảng loạn lục tìm điện thoại, vừa chạm được thì đã bị gã sơ mi đen giật lấy, đâm một nhát xuyên qua màn hình.

Máu trong người tôi như đông cứng lại.

“Nhan Thư, tôi đã quyết định rời đi rồi, tại sao cậu không thể buông tha cho tôi?”

Cậu ta bật cười lạnh:

“Tôi tha cho cô, ai sẽ tha cho tôi? Tôi và Kỷ Khuê cùng vào sinh ra tử hơn hai mươi năm, cô quen anh ta được bao lâu? Dựa vào cái gì mà anh ta vì cô mà đối xử với tôi như vậy!?”

Đối xử thế nào cơ?

Tôi còn chẳng biết gì cả!

Cậu ta không nói lý được nữa rồi.

Rõ ràng đã đứng bên bờ vực của sự điên cuồng.

Tôi hiểu, nếu còn không thoát ra, tôi chắc chắn sẽ chết.

Tôi bắt đầu đập cửa điên cuồng.

Mới đập được hai cái đã bị gã sơ mi đen khống chế, không nhúc nhích nổi nữa.

Cả con phố vắng tanh, dường như chỉ còn lại mỗi chúng tôi.

Lặng ngắt.

Không một ai có thể cứu tôi.

Nhan Thư chỉ im lặng nhìn tôi, bình thản như thể mọi thứ chẳng liên quan đến mình.

“Tuyệt vọng không? Hôm đó khi Kỷ Khuê trừng phạt tôi, tôi cũng tuyệt vọng y như vậy.”

Nói xong, cậu ta lạnh giọng ra lệnh:

“Lái xe.”

Báo cáo