Chương 4 - Chúng Ta Chỉ Là Liên Hôn Thương Mại
13.
Trên đường đi, tôi dựa người vào cửa nghĩ về những chuyện đã qua.
Khi đó, mọi người đều nói rằng Phó Dục và Lâm Vũ Hinh là một cặp trời sinh. Cuộc liên hôn bất ngờ xuất hiện và chia cách hai bọn họ.
Nhưng Phó Dục hiểu rõ mối quan hệ của họ hơn bất kì ai, Lâm Vũ Hinh không yêu anh ta. Suốt những năm qua anh ta liên tục đổ lỗi cho tôi chỉ để tự lừa dối chính mình. Ngay cả khi không có cuộc liên hôn này thì họ cũng không thể ở bên nhau.
Lúc tôi đến, lâm Vũ Hinh đang ngồi vẽ tranh ở phòng khách.
“Lâm Vũ Hinh, ba năm không gặp, cô có khỏe không?” Cô ta sửng sốt một lúc “Oh Phó… à không, bây giờ nên gọi là Bạch tiểu thư.”
“Nếu cô muốn cùng tôi nói chuyện quá khứ thì cũng được.” Lâm Vũ Hinh cười khẽ “Nhưng chúng ta còn chưa đạt tới mức độ này.”
”Lâm tiểu thư thật biết nói đùa, tôi thì làm sao mà có thể đến tìm cô để tâm sự chuyện cũ được chứ.”
“Tôi đến chỉ muốn hỏi về một số truyện trước đây thôi.”
Lâm Vũ Hinh khựng lại một chút rồi dựa người vào sofa. Chiếc vòng cổ kia vẫn được đeo trên cổ cô, tỏa sáng lấp lánh.
“Lúc trước? Có chuyện gì à?”
“Năm đó lúc mưa to, cô nói Phó Dục bị kẹt trên núi, là nói dối phải không?”
Lâm Vũ Hinh chống cằm, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.
“Bạch tiểu thư còn nhớ rõ vậy sao?” Cô ta cười cười nói “Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi, cô tin à?”
“Cho nên cái gọi là quà tặng đó, cũng là cô đưa?”
Lúc đó, Lâm Vũ Hinh mặc một chiếc váy dài rất sạch sẽ, cầm ô đứng trước mặt tôi cười nói:
“Phó Dục được đưa về nhà rồi. Anh ấy nói rất biết ơn cô vì những gì cô làm nên đã nhờ tôi đưa món quà này cho cô như một lời cảm ơn.”
Món quà đó, tôi đã giữ nó cẩn thận trong một thời gian dài.
Cũng chính vì món quà này mà tôi đã tiếp tục thích Phó Dục. Bây giờ mới biết nó chỉ là một trò đùa ác ý vì thích thú của Lâm Vũ Hinh.
“Đương nhiên là tôi đưa rồi.” Lâm Vũ Hinh gật đầu, quay qua nhìn tôi giả vờ kinh ngạc “Cô không biết à?”
Cô ta thấp giọng cười, trong ánh lên một tia ngọt ngào, vui vẻ.
“Ừ, tôi vừa mới biết đã đến tìm cô.”
“Tìm tôi…”
Cô ta còn chưa nói xong đột nhiên bị một tiếng bạt tai cắt ngang.
Lâm Vũ Hinh quay đầu sau cái tát, kinh ngạc nhìn tôi.
“Lâm Vũ Hinh.” Tôi đung đưa bàn tay đã hơi tê tê của mình.
“Cô kinh tởm đến mức tôi phải ngạc nhiên đấy.”
“Trước đây cô ỷ mình trẻ tuổi muốn làm gì thì làm, bây giờ cô dựa vào cái gì?”
Lâm Vũ Hinh hoàng hồn, theo bản năng muốn đứng dậy đánh trả nhưng tôi đã nhanh tay nắm chặt được tay của cô ta.
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội không ai bằng của cô ta, ghé vào tai cười nói: “Yên tâm đi, tôi còn chưa nói xong.”
Tôi giật lấy cây cọ vẽ trong tay cô ta, nhìn nó vài giây.
“Ba năm không gặp, Lâm tiểu thư chắc không hiểu được tôi đã thay đổi như thế nào rồi.”
“Nghe nói đầu tháng sau Lâm tiểu thư tiếp nhận phỏng vấn?” Tôi cười cười nói.
Lâm Vũ Hinh ngay lập tức cảm thấy không ổn, cô ta cau mày cảnh giác nhìn tôi: “Cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên là quà cảm ơn cho năm đó.”
Tôi mỉm cười với cô ta: “Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ với món quà đáp lễ của tôi vào tháng sau."
14.
Năm đó, Lâm Vũ Hinh giành được giải nhất nhờ vào bức tranh ‘Tình yêu nơi rừng sâu’, nhưng không ai biết rằng, nó được tạo ra từ linh cảm của tôi, một món đồ bỏ đi của tôi.
Trước đây tôi không để ý đến nó, nhưng bây giờ tôi đột nhiên có hứng thú xem lại nên phải tìm lại các bài đăng cũ. Thời gian của những bài đăng đó được ấn định ở bài phỏng vấn mà Lâm Vũ Hinh coi trọng.
Vì chuyện này mà tôi phải quay về Phó gia một lần nữa, vì những thứ đó tôi đã gộp nó với mấy món đồ cũ rồi ném lên gác mái rồi.
Trở lại Phó gia sau một khoảng thời gian tôi có cảm giác như đã cách xa nơi đây cả một đời rồi. Dì Lưu nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước.
“Phó…” Bà hình như chưa quen lắm “Bạch tiểu thư, cô trở lại rồi.”
“Dì Lưu, phiền dì đem hết đồ trên gác xép ra được không?”
Dì Lưu sửng sốt một chút rồi gật đầu “Được.”
Bà đem những món đồ đã được cất đi từ lâu bày ra ở phòng khách. Mỗi món đồ này đều khiến tôi nhớ về cảm giác ngày trước.
Sau khi tìm được món mình cần, tôi nhìn dì Lưu: “Làm phiền dì vứt hết những thứ này đi nhé.”
Bà kinh ngạc nhìn tôi: “Tất cả sao?”
“Vâng.” Đã không còn ý nghĩa gì để giữ lại nữa cả.
“À đúng rồi!” Tôi nói với bà trước khi rời đi “Dì đừng nói với Phó Dục con đã đến đây nhé.”
Dì Lưu yên lặng gật đầu.
Nhưng lời vừa dứt, tôi còn chưa kịp đi, từ ngoài cửa đã truyền đến những tiếng bước chân vọng vào.
Dì Lưu và tôi nhìn nhau.
Phó Dục trở về rồi.
15.
Phó Dục người đầy mùi rượu đẩy cửa vào, trông vô cùng chán nản.
Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn mấy cái hộp trên bàn, cẩn thận quan sát mấy giây, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
”Sao lại có tên tôi?”
Dì Lưu hơi do dự nhưng vẫn trả lời: “Đây là một số đồ ngày trước vợ ngài muốn tặng ngài.”
Phó Dục nhìn những món đồ khác nhau, trên một số món còn có những lời chúc. Tất cả đều là tự tay làm.
Đối với một thiếu gia nhà giàu như Phó Dục, mấy món đồ này chả là gì, nhưng bây giờ anh đang nhìn rất cẩn thận, càng xem càng nhíu mày: “Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy?”
Nhắc đến việc này, dì Lưu thở dài thườn thượt: “Lúc trước bà chủ đã thức rất nhiều đêm để làm mấy thứ này.”
“Nhưng thiếu gia, người không một lần nào quay về cả. Sau này, mỗi lần làm xong phu nhân đều cất chúng lên gác xép.”
Phó Dục sững người tại chỗ, khó tin nói: “Không phải chỉ có một lần sao?”
Dì Lưu lắc đầu: “Không phải.”
Phó Dục bàng hoàng tại chỗ.
Dì Lưu lấy hết dũng khí nói: “Thiếu gia, mấy năm nay phu nhân đối xử với ngài như thế nào, tôi đều biết hết.”
“Tại sao ngài… lại đối xử với một người chân thành với ngài như vậy…”
“Lại là như vậy…” Phó Dục rũ mắt xuống, giọng nói khàn khàn.
“Tại sao lúc nào cũng đến khi cô ấy đi rồi mới cho tôi biết những chuyện này?”
Tôi đứng trên tầng 2, không hiểu thái độ lúc này của Phó Dục là gì, nhưng tôi không muốn xuất hiện, cũng không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Tôi vừa quay người định trốn về phòng thì như có linh cảm nào đó, Phó dục ngẩng đều lên. Chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt anh lập tức thay đổi, bất động tại chỗ.
16.
Anh bước vội vã lên lầu. Chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt tôi.
Tôi ngước lên và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Phó Dục.
“Những thứ này…” Phó Dục nhìn tôi “Những thứ này đều là em làm à?”
Tôi chế nhạo: “Đối với Phó thiếu gia đây thì những thứ này không đáng nhắc đến.”
“Dì Lưu.” Tôi bình tĩnh nói “Vứt hết đi ạ.”
“Đừng vứt.” Phó Dục kiên định nhìn tôi “Dì Lưu, cất hết lại đi.”
Dù sao thì đối với tôi có vứt hay không cũng chẳng quan trọng, tôi thản nhiên gật đầu: “Tùy anh.”
“Sao em không nói gì với anh?
“Phó Dục.” Tôi không nhịn được mà nói.
“Anh đừng nó làm tôi cảm thấy buồn cười. Tôi không nói cho anh? Là anh không nghe, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”
Phó Dục cụp mắt xuống: “Không nghĩ là em lại vì anh mà làm nhiều thứ như vậy.”
“Cứ coi như tôi làm vì một con chó đi.”
“Hôm nay em quay về tìm anh à?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi.”
Phó Dục muốn nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang: “Chuyện say rượu của Phó thiếu gia cứ giao cho Lâm tiểu thư đi. Muộn rồi, tôi phải về đây.”
“Phó thiếu gia yên tâm, tôi sẽ không quay lại làm phiền ngài nữa đâu.”
Tôi xoay ngời định rời đi thì bị Phó dục giữ lấy cổ tay.
“Em thực sự… không để ý một chút nào sao?”
Tôi cau mày.
“Anh nghĩ là, sau một thời gian, em sẽ quay lại.”
“Tại sao mấy ngày nay em không tìm anh một lần nào cả? Thanh Thanh…” Anh thấp giọng hỏi tôi “Em còn yêu anh không?”
Không nghĩ rằng có một ngày tôi có thể nghe được những lời này từ Phó Dục.
Tôi nói với giọng mỉa mai: “Anh nghĩ sao?”
“Nếu anh nói anh hối hận rồi, em có quay lại không?”
“Phó Dục.” Tôi quay lại, cười một cách chế nhạo
“Anh sau rượu đến mất trí rồi à?”
17.
Phó Dục, người trước kia luôn xuất hiện xung quanh Lâm Vũ Hinh, bây giờ đột nhiên không còn nữa. Thay vào đó anh ta cứ lảng vảng bên cạnh tôi.
Một lần, tôi đang dự tiệc thì Phó Dục đến. Tất cả đang nói chuyện rất vui vẻ thì có người đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Phó Dục, trên mặt mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
“Tại sao anh ta lại tới đây nhỉ?”
“Có phải vì đến xem Bạch tiểu thư không?”
“Nhưng… không phải họ ly hôn rồi hả?”
Phó Dục nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng ở chỗ tôi. Khi anh ta đi về phía tôi, xung quanh đột nhiên im lặng.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi xuất hiện cùng một chỗ trước mọi người kể từ sau ly hôn, điều đang ngạc nhiên là Phó Dục chỉ ngồi xuống chứ không nói gì cả. Trên mặt anh ta cũng không có biểu cảm gì, chỉ là cứ nhìn chằm chằm về phía tôi, người con trai đang nói chuyện với tôi cũng phải dừng lại vì khó chịu.
“Phó thiếu gia hình như có chuyện gì muốn nói với cô thì phải, hay là cô tới đó trước đi?”
“Tôi không có gì để nói với anh ấy cả.”
Tôi với người kia đối chỗ, ngay sau đó Phó Dục cũng đứng dậy đi theo. Cuối cùng người con trai kia cũng chịu không nổi nữa, kiếm cớ chuồn đi. Sau đó, cho dù tôi có đi đâu, Phó Dục cũng đi theo tôi, lúc nào cũng xuất hiện xung quanh tôi. Không nói gì cả, chỉ âm thầm gây áp lực với đối phương. Tôi cũng không chịu nổi nữa.
“Phó thiếu gia, phiền anh nhớ kĩ rằng tôi có tiếp xúc với ai cũng không có liên quan gì đến anh cả.”
“Nhưng anh không muốn.”
Anh cụp mắt xuống “Nhìn thấy em cười với người khác, anh không thể không bực mình.”
Tôi kìm nén những tiếng chử.i mắng trong đầu.
“Phó Dục! Anh muốn làm gì?”
“Đừng làm phiền tôi nữa.”
18.
Đầu tháng, Lâm Vũ Hinh bắt đầu phỏng vấn trực tiếp.
Khi nói về tác phẩm đoạt giải đó, vẻ mặt của cô ta tràn đầy sự tự hào.
“Đó là tác phẩm đầu tiên và cũng là tác phẩm tâm huyết nhất của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn rất hài lòng về nó.”
“Chắc chắn không thể vượt qua được.”
Trong phòng phỏng vấn tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Khi bầu không khí tăng đến mức cao nhất, vẻ mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, vì cô ta đã nhìn thấy tôi ở đó.
“Vì sao không thể vượt qua được? Lâm tiểu thư muốn biết nguyên nhân không?”
“Bởi vì nó hoàn toàn không phải là ý tưởng của cô.”
“Nó là của tôi.”
Tôi trải một bức tranh đã ố vàng ra, đó là bản nháp đầu tiên của tôi, cực kì giống với nó. Thời gian ở góc phải bên dưới là buổi sáng sớm hơn của Lâm Vũ Hinh một tháng.
“Họa sĩ Lâm, cô nói xem?”
Lời vừa dứt, trong phòng toàn là tiếng bàn luận không ngớt.
“Tại sao Bạch Tự Thanh lại xuất hiện ở đây?”
“Những gì cô ấy nói là thật sao?”
“Bảo sao những tác phẩm sau này của Lâm Vũ Hinh luôn thiếu đi hương vị ban đầu.”
Làm sao có thể có được chứ. Đó là cảm xúc yêu thầm một cách cẩn thận của tôi, là tình yêu của thời thiếu niên. Đó là sự rung động thuần thiết và thứ tình cảm ẩn sâu trong tận đáy lòng.
Lâm Vũ Hinh đã đặt cho nó một cái tên rất hay. Tình yêu nơi rừng sâu.
Tia nắng không thể chiếu được vào trong khu rừng rậm rạp, tình yêu trong rừng sâu mãi mãi bị mắc kẹt trong đó.
Rất nhiều người đã vào xem phát sóng trực tiếp lúc đó, Lâm Vũ Hinh đã hét lên yêu cầu tắt đi nhưng vẫn có rất nhiều người biết về chuyện này.
Tác phẩm mà Lâm Vũ Hinh luôn tự hào hóa ra là mượn ý tưởng của người khác. Tôi nhìn cô ta đang tràn đầy oán hận, giống như năm đó, tôi mỉm cười ngây thơ với cô ấy:
“Lâm tiểu thư, cô có thích không?’
19.
Vụ việc này đã gây xôn xao dư luận.
Nhiều người đoán rằng tôi đang trả thù Lâm Vũ Hinh vì việc ly hôn. Lần đầu tiên tôi trả lời công khai “Yêu một người là một chuyện rất mệt, tôi quyết định vẫn nên yêu bản thân mình thật tốt.” nhưng những lời này cũng thu hút khá nhiều sự quan tâm.
Không biết là ai đã liệt kê những việc mà tôi đã làm cho Phó Dục hồi còn đi học, tiêu đề vô cùng bắt mắt ‘Lần này Phó Dục thực sự đã bỏ qua người yêu anh ấy nhất’.
Tôi không thể không cười, bây giờ nhìn lại tôi chỉ cảm thấy mình đang bị tình yêu làm mờ mắt.
Dù yêu đến mấy cũng không được đánh mất bản thân.
Lại một đêm trời mưa. Những lúc mưa luôn có một sự mát mẻ khó cưỡng lại.
Tình yêu của thời niên thiếu hiện lên trong tâm trí tôi rồi lại biến thành thứ tình cảm như bây giờ. Đang im lặng tựa người vào ghế lái, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ cửa kính xuống, tôi không khỏi nghi ngờ nhìn Phó Dục đang đứng ngoài cửa.
Trời mưa to như vậy, anh ta thậm chí còn không cầm ô, cả người ướt sũng đứng nhìn tôi. Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Bạch Tự Thanh, chúng ta nói chuyện được không?”
“Chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
“Phó thiếu gia, anh đừng diễn mấy cảnh ‘có không giữ mất đừng tìm" trước mặt tôi, nó chỉ làm tôi cảm thấy buồn cười mà thôi.”
Nghe tới đây vẻ mặt của Phó Dục trở nên rất khó coi. Trước khi cửa sổ đóng lại, tôi nghe thấy tiếng nói hòa lẫn với tiếng mưa: “Anh xin lỗi.”
Nghe câu này, tôi mở cửa kính lần nữa, thích thú nhìn Phó Dục: “Anh nói cái gì?”
Phó Dục mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Nhưng anh hối hận rồi.”
“Bạch Tự Thanh, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Trên đường đi, tôi dựa người vào cửa nghĩ về những chuyện đã qua.
Khi đó, mọi người đều nói rằng Phó Dục và Lâm Vũ Hinh là một cặp trời sinh. Cuộc liên hôn bất ngờ xuất hiện và chia cách hai bọn họ.
Nhưng Phó Dục hiểu rõ mối quan hệ của họ hơn bất kì ai, Lâm Vũ Hinh không yêu anh ta. Suốt những năm qua anh ta liên tục đổ lỗi cho tôi chỉ để tự lừa dối chính mình. Ngay cả khi không có cuộc liên hôn này thì họ cũng không thể ở bên nhau.
Lúc tôi đến, lâm Vũ Hinh đang ngồi vẽ tranh ở phòng khách.
“Lâm Vũ Hinh, ba năm không gặp, cô có khỏe không?” Cô ta sửng sốt một lúc “Oh Phó… à không, bây giờ nên gọi là Bạch tiểu thư.”
“Nếu cô muốn cùng tôi nói chuyện quá khứ thì cũng được.” Lâm Vũ Hinh cười khẽ “Nhưng chúng ta còn chưa đạt tới mức độ này.”
”Lâm tiểu thư thật biết nói đùa, tôi thì làm sao mà có thể đến tìm cô để tâm sự chuyện cũ được chứ.”
“Tôi đến chỉ muốn hỏi về một số truyện trước đây thôi.”
Lâm Vũ Hinh khựng lại một chút rồi dựa người vào sofa. Chiếc vòng cổ kia vẫn được đeo trên cổ cô, tỏa sáng lấp lánh.
“Lúc trước? Có chuyện gì à?”
“Năm đó lúc mưa to, cô nói Phó Dục bị kẹt trên núi, là nói dối phải không?”
Lâm Vũ Hinh chống cằm, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.
“Bạch tiểu thư còn nhớ rõ vậy sao?” Cô ta cười cười nói “Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi, cô tin à?”
“Cho nên cái gọi là quà tặng đó, cũng là cô đưa?”
Lúc đó, Lâm Vũ Hinh mặc một chiếc váy dài rất sạch sẽ, cầm ô đứng trước mặt tôi cười nói:
“Phó Dục được đưa về nhà rồi. Anh ấy nói rất biết ơn cô vì những gì cô làm nên đã nhờ tôi đưa món quà này cho cô như một lời cảm ơn.”
Món quà đó, tôi đã giữ nó cẩn thận trong một thời gian dài.
Cũng chính vì món quà này mà tôi đã tiếp tục thích Phó Dục. Bây giờ mới biết nó chỉ là một trò đùa ác ý vì thích thú của Lâm Vũ Hinh.
“Đương nhiên là tôi đưa rồi.” Lâm Vũ Hinh gật đầu, quay qua nhìn tôi giả vờ kinh ngạc “Cô không biết à?”
Cô ta thấp giọng cười, trong ánh lên một tia ngọt ngào, vui vẻ.
“Ừ, tôi vừa mới biết đã đến tìm cô.”
“Tìm tôi…”
Cô ta còn chưa nói xong đột nhiên bị một tiếng bạt tai cắt ngang.
Lâm Vũ Hinh quay đầu sau cái tát, kinh ngạc nhìn tôi.
“Lâm Vũ Hinh.” Tôi đung đưa bàn tay đã hơi tê tê của mình.
“Cô kinh tởm đến mức tôi phải ngạc nhiên đấy.”
“Trước đây cô ỷ mình trẻ tuổi muốn làm gì thì làm, bây giờ cô dựa vào cái gì?”
Lâm Vũ Hinh hoàng hồn, theo bản năng muốn đứng dậy đánh trả nhưng tôi đã nhanh tay nắm chặt được tay của cô ta.
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội không ai bằng của cô ta, ghé vào tai cười nói: “Yên tâm đi, tôi còn chưa nói xong.”
Tôi giật lấy cây cọ vẽ trong tay cô ta, nhìn nó vài giây.
“Ba năm không gặp, Lâm tiểu thư chắc không hiểu được tôi đã thay đổi như thế nào rồi.”
“Nghe nói đầu tháng sau Lâm tiểu thư tiếp nhận phỏng vấn?” Tôi cười cười nói.
Lâm Vũ Hinh ngay lập tức cảm thấy không ổn, cô ta cau mày cảnh giác nhìn tôi: “Cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên là quà cảm ơn cho năm đó.”
Tôi mỉm cười với cô ta: “Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ với món quà đáp lễ của tôi vào tháng sau."
14.
Năm đó, Lâm Vũ Hinh giành được giải nhất nhờ vào bức tranh ‘Tình yêu nơi rừng sâu’, nhưng không ai biết rằng, nó được tạo ra từ linh cảm của tôi, một món đồ bỏ đi của tôi.
Trước đây tôi không để ý đến nó, nhưng bây giờ tôi đột nhiên có hứng thú xem lại nên phải tìm lại các bài đăng cũ. Thời gian của những bài đăng đó được ấn định ở bài phỏng vấn mà Lâm Vũ Hinh coi trọng.
Vì chuyện này mà tôi phải quay về Phó gia một lần nữa, vì những thứ đó tôi đã gộp nó với mấy món đồ cũ rồi ném lên gác mái rồi.
Trở lại Phó gia sau một khoảng thời gian tôi có cảm giác như đã cách xa nơi đây cả một đời rồi. Dì Lưu nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước.
“Phó…” Bà hình như chưa quen lắm “Bạch tiểu thư, cô trở lại rồi.”
“Dì Lưu, phiền dì đem hết đồ trên gác xép ra được không?”
Dì Lưu sửng sốt một chút rồi gật đầu “Được.”
Bà đem những món đồ đã được cất đi từ lâu bày ra ở phòng khách. Mỗi món đồ này đều khiến tôi nhớ về cảm giác ngày trước.
Sau khi tìm được món mình cần, tôi nhìn dì Lưu: “Làm phiền dì vứt hết những thứ này đi nhé.”
Bà kinh ngạc nhìn tôi: “Tất cả sao?”
“Vâng.” Đã không còn ý nghĩa gì để giữ lại nữa cả.
“À đúng rồi!” Tôi nói với bà trước khi rời đi “Dì đừng nói với Phó Dục con đã đến đây nhé.”
Dì Lưu yên lặng gật đầu.
Nhưng lời vừa dứt, tôi còn chưa kịp đi, từ ngoài cửa đã truyền đến những tiếng bước chân vọng vào.
Dì Lưu và tôi nhìn nhau.
Phó Dục trở về rồi.
15.
Phó Dục người đầy mùi rượu đẩy cửa vào, trông vô cùng chán nản.
Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn mấy cái hộp trên bàn, cẩn thận quan sát mấy giây, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
”Sao lại có tên tôi?”
Dì Lưu hơi do dự nhưng vẫn trả lời: “Đây là một số đồ ngày trước vợ ngài muốn tặng ngài.”
Phó Dục nhìn những món đồ khác nhau, trên một số món còn có những lời chúc. Tất cả đều là tự tay làm.
Đối với một thiếu gia nhà giàu như Phó Dục, mấy món đồ này chả là gì, nhưng bây giờ anh đang nhìn rất cẩn thận, càng xem càng nhíu mày: “Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy?”
Nhắc đến việc này, dì Lưu thở dài thườn thượt: “Lúc trước bà chủ đã thức rất nhiều đêm để làm mấy thứ này.”
“Nhưng thiếu gia, người không một lần nào quay về cả. Sau này, mỗi lần làm xong phu nhân đều cất chúng lên gác xép.”
Phó Dục sững người tại chỗ, khó tin nói: “Không phải chỉ có một lần sao?”
Dì Lưu lắc đầu: “Không phải.”
Phó Dục bàng hoàng tại chỗ.
Dì Lưu lấy hết dũng khí nói: “Thiếu gia, mấy năm nay phu nhân đối xử với ngài như thế nào, tôi đều biết hết.”
“Tại sao ngài… lại đối xử với một người chân thành với ngài như vậy…”
“Lại là như vậy…” Phó Dục rũ mắt xuống, giọng nói khàn khàn.
“Tại sao lúc nào cũng đến khi cô ấy đi rồi mới cho tôi biết những chuyện này?”
Tôi đứng trên tầng 2, không hiểu thái độ lúc này của Phó Dục là gì, nhưng tôi không muốn xuất hiện, cũng không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Tôi vừa quay người định trốn về phòng thì như có linh cảm nào đó, Phó dục ngẩng đều lên. Chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt anh lập tức thay đổi, bất động tại chỗ.
16.
Anh bước vội vã lên lầu. Chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt tôi.
Tôi ngước lên và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Phó Dục.
“Những thứ này…” Phó Dục nhìn tôi “Những thứ này đều là em làm à?”
Tôi chế nhạo: “Đối với Phó thiếu gia đây thì những thứ này không đáng nhắc đến.”
“Dì Lưu.” Tôi bình tĩnh nói “Vứt hết đi ạ.”
“Đừng vứt.” Phó Dục kiên định nhìn tôi “Dì Lưu, cất hết lại đi.”
Dù sao thì đối với tôi có vứt hay không cũng chẳng quan trọng, tôi thản nhiên gật đầu: “Tùy anh.”
“Sao em không nói gì với anh?
“Phó Dục.” Tôi không nhịn được mà nói.
“Anh đừng nó làm tôi cảm thấy buồn cười. Tôi không nói cho anh? Là anh không nghe, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”
Phó Dục cụp mắt xuống: “Không nghĩ là em lại vì anh mà làm nhiều thứ như vậy.”
“Cứ coi như tôi làm vì một con chó đi.”
“Hôm nay em quay về tìm anh à?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi.”
Phó Dục muốn nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang: “Chuyện say rượu của Phó thiếu gia cứ giao cho Lâm tiểu thư đi. Muộn rồi, tôi phải về đây.”
“Phó thiếu gia yên tâm, tôi sẽ không quay lại làm phiền ngài nữa đâu.”
Tôi xoay ngời định rời đi thì bị Phó dục giữ lấy cổ tay.
“Em thực sự… không để ý một chút nào sao?”
Tôi cau mày.
“Anh nghĩ là, sau một thời gian, em sẽ quay lại.”
“Tại sao mấy ngày nay em không tìm anh một lần nào cả? Thanh Thanh…” Anh thấp giọng hỏi tôi “Em còn yêu anh không?”
Không nghĩ rằng có một ngày tôi có thể nghe được những lời này từ Phó Dục.
Tôi nói với giọng mỉa mai: “Anh nghĩ sao?”
“Nếu anh nói anh hối hận rồi, em có quay lại không?”
“Phó Dục.” Tôi quay lại, cười một cách chế nhạo
“Anh sau rượu đến mất trí rồi à?”
17.
Phó Dục, người trước kia luôn xuất hiện xung quanh Lâm Vũ Hinh, bây giờ đột nhiên không còn nữa. Thay vào đó anh ta cứ lảng vảng bên cạnh tôi.
Một lần, tôi đang dự tiệc thì Phó Dục đến. Tất cả đang nói chuyện rất vui vẻ thì có người đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Phó Dục, trên mặt mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
“Tại sao anh ta lại tới đây nhỉ?”
“Có phải vì đến xem Bạch tiểu thư không?”
“Nhưng… không phải họ ly hôn rồi hả?”
Phó Dục nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng ở chỗ tôi. Khi anh ta đi về phía tôi, xung quanh đột nhiên im lặng.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi xuất hiện cùng một chỗ trước mọi người kể từ sau ly hôn, điều đang ngạc nhiên là Phó Dục chỉ ngồi xuống chứ không nói gì cả. Trên mặt anh ta cũng không có biểu cảm gì, chỉ là cứ nhìn chằm chằm về phía tôi, người con trai đang nói chuyện với tôi cũng phải dừng lại vì khó chịu.
“Phó thiếu gia hình như có chuyện gì muốn nói với cô thì phải, hay là cô tới đó trước đi?”
“Tôi không có gì để nói với anh ấy cả.”
Tôi với người kia đối chỗ, ngay sau đó Phó Dục cũng đứng dậy đi theo. Cuối cùng người con trai kia cũng chịu không nổi nữa, kiếm cớ chuồn đi. Sau đó, cho dù tôi có đi đâu, Phó Dục cũng đi theo tôi, lúc nào cũng xuất hiện xung quanh tôi. Không nói gì cả, chỉ âm thầm gây áp lực với đối phương. Tôi cũng không chịu nổi nữa.
“Phó thiếu gia, phiền anh nhớ kĩ rằng tôi có tiếp xúc với ai cũng không có liên quan gì đến anh cả.”
“Nhưng anh không muốn.”
Anh cụp mắt xuống “Nhìn thấy em cười với người khác, anh không thể không bực mình.”
Tôi kìm nén những tiếng chử.i mắng trong đầu.
“Phó Dục! Anh muốn làm gì?”
“Đừng làm phiền tôi nữa.”
18.
Đầu tháng, Lâm Vũ Hinh bắt đầu phỏng vấn trực tiếp.
Khi nói về tác phẩm đoạt giải đó, vẻ mặt của cô ta tràn đầy sự tự hào.
“Đó là tác phẩm đầu tiên và cũng là tác phẩm tâm huyết nhất của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn rất hài lòng về nó.”
“Chắc chắn không thể vượt qua được.”
Trong phòng phỏng vấn tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Khi bầu không khí tăng đến mức cao nhất, vẻ mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, vì cô ta đã nhìn thấy tôi ở đó.
“Vì sao không thể vượt qua được? Lâm tiểu thư muốn biết nguyên nhân không?”
“Bởi vì nó hoàn toàn không phải là ý tưởng của cô.”
“Nó là của tôi.”
Tôi trải một bức tranh đã ố vàng ra, đó là bản nháp đầu tiên của tôi, cực kì giống với nó. Thời gian ở góc phải bên dưới là buổi sáng sớm hơn của Lâm Vũ Hinh một tháng.
“Họa sĩ Lâm, cô nói xem?”
Lời vừa dứt, trong phòng toàn là tiếng bàn luận không ngớt.
“Tại sao Bạch Tự Thanh lại xuất hiện ở đây?”
“Những gì cô ấy nói là thật sao?”
“Bảo sao những tác phẩm sau này của Lâm Vũ Hinh luôn thiếu đi hương vị ban đầu.”
Làm sao có thể có được chứ. Đó là cảm xúc yêu thầm một cách cẩn thận của tôi, là tình yêu của thời thiếu niên. Đó là sự rung động thuần thiết và thứ tình cảm ẩn sâu trong tận đáy lòng.
Lâm Vũ Hinh đã đặt cho nó một cái tên rất hay. Tình yêu nơi rừng sâu.
Tia nắng không thể chiếu được vào trong khu rừng rậm rạp, tình yêu trong rừng sâu mãi mãi bị mắc kẹt trong đó.
Rất nhiều người đã vào xem phát sóng trực tiếp lúc đó, Lâm Vũ Hinh đã hét lên yêu cầu tắt đi nhưng vẫn có rất nhiều người biết về chuyện này.
Tác phẩm mà Lâm Vũ Hinh luôn tự hào hóa ra là mượn ý tưởng của người khác. Tôi nhìn cô ta đang tràn đầy oán hận, giống như năm đó, tôi mỉm cười ngây thơ với cô ấy:
“Lâm tiểu thư, cô có thích không?’
19.
Vụ việc này đã gây xôn xao dư luận.
Nhiều người đoán rằng tôi đang trả thù Lâm Vũ Hinh vì việc ly hôn. Lần đầu tiên tôi trả lời công khai “Yêu một người là một chuyện rất mệt, tôi quyết định vẫn nên yêu bản thân mình thật tốt.” nhưng những lời này cũng thu hút khá nhiều sự quan tâm.
Không biết là ai đã liệt kê những việc mà tôi đã làm cho Phó Dục hồi còn đi học, tiêu đề vô cùng bắt mắt ‘Lần này Phó Dục thực sự đã bỏ qua người yêu anh ấy nhất’.
Tôi không thể không cười, bây giờ nhìn lại tôi chỉ cảm thấy mình đang bị tình yêu làm mờ mắt.
Dù yêu đến mấy cũng không được đánh mất bản thân.
Lại một đêm trời mưa. Những lúc mưa luôn có một sự mát mẻ khó cưỡng lại.
Tình yêu của thời niên thiếu hiện lên trong tâm trí tôi rồi lại biến thành thứ tình cảm như bây giờ. Đang im lặng tựa người vào ghế lái, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ cửa kính xuống, tôi không khỏi nghi ngờ nhìn Phó Dục đang đứng ngoài cửa.
Trời mưa to như vậy, anh ta thậm chí còn không cầm ô, cả người ướt sũng đứng nhìn tôi. Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Bạch Tự Thanh, chúng ta nói chuyện được không?”
“Chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
“Phó thiếu gia, anh đừng diễn mấy cảnh ‘có không giữ mất đừng tìm" trước mặt tôi, nó chỉ làm tôi cảm thấy buồn cười mà thôi.”
Nghe tới đây vẻ mặt của Phó Dục trở nên rất khó coi. Trước khi cửa sổ đóng lại, tôi nghe thấy tiếng nói hòa lẫn với tiếng mưa: “Anh xin lỗi.”
Nghe câu này, tôi mở cửa kính lần nữa, thích thú nhìn Phó Dục: “Anh nói cái gì?”
Phó Dục mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Nhưng anh hối hận rồi.”
“Bạch Tự Thanh, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”