Chương 3 - Chúng Ta Chỉ Là Liên Hôn Thương Mại

7.
Tối hôm đó Phó Dục trở về nhà, tôi ngồi đợi anh ở phòng khách.

Anh sững người một lúc khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên bàn.

“Có ý gì?” Anh cởi áo khoác rồi ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi: “Hả?”

“Không có gì.” Tôi cụp mắt xuống “Tôi chán vị trí này rồi.”

Nghe vậy Phó Dục ngược lại còn cười phá lên.

“Bạch Tự Thanh, cô thực sự tức giận à?”

“Vì sợi dây chuyền? Hay vì Vũ Hinh?”

Phó Dục luôn như vậy, luôn nói ra những lời tổn thương tôi một cách nhẹ nhàng.

Trước kia nó đã từng khiến tôi buồn, nhưng bây giờ tôi đã chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Phó phu nhân, cô nên giữ chắc cái vị trí này.” Phó Dục có chút mất kiên nhẫn, ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Tôi thực sự rất bận, không rảnh diễn kịch với cô đâu.”

Phó Dục cầm chiếc nhẫn lên rồi đeo lại cho tôi.

Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ là tôi đang đùa.

Tôi tháo chiếc nhẫn ra, giơ đến trước mặt anh rồi bông lỏng hai ngón tay.

Chiếc nhẫn xoay tròn trong không trung, rơi xuống đất mang theo một âm thanh trong trẻo.

“Phó Dục”

Tôi ngước nhìn anh.

“Chúng ta li hôn đi.”

8.
Chiếc nhẫn nảy hai lần trên mặt đất rồi lăn đến chân Phó Dục.

Anh im lặng và nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hai giây.

Tôi không ngoảnh lại nhìn anh, vừa quay người định rời đi thì cảm giác cổ tay được nắm lấy.

“Có tiến bộ.” Phó Dục cúi người nhặt chiếc nhẫn lên “Lần này Phó phu nhân lại có thể học được cách này để xả giận.”

Anh nhìn tôi nói với giọng điệu không rõ ràng: “Cô đang muốn giở trò gì?”

“Tôi đã rất cố gắng để chấp nhận cô rồi.” Phó Dục đi đến gần tôi, nheo mắt lại, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay tôi.

“Đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa, biết chưa? Hả?”

Chiếc nhẫn lạnh lẽo này, lại quay về tay tôi một lần nữa.

Nhìn người đàn ông trước mặt mà tôi đã yêu suốt sáu năm, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác tiếc nuối chưa từng có.

“Phó Dục.” Tôi nắm chặt chiếc nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ “Hồi còn đi học tôi rất thích tính cách của anh, không nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy…”

“Anh cũng chưa từng thay đổi.”

Có lẽ cảm nhận được sự châm chọc trong giọng nói của tôi, Phó Dục khẽ cau mày: “Cái gì?”

“Tự tin.”

“Cô có ý gì?”

Trước mặt Phó Dục, tôi nắm chặt chiếc nhẫn và ném ra ngoài cửa sổ.

Sau khi vẽ một đường cong nhẹ, chiếc
nhẫm chìm vào màn đêm, hoàn toàn không thể nhìn thấy.

“Có nghĩa là…”

“Phó thiếu gia thực sự cho là mình luôn đúng.”

9.
Sáng sớm hôm sau, luật sư mang thỏa thuận ly hôn đến.

Lúc đi tìm Phó Dục tôi mới phát hiện ra anh đã đi từ đêm qua rồi.

Dì Lưu do dự cả buổi sáng, bà nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trên bàn, chìm vào trong suy nghĩ.

“Phu nhân.” Sau một hồi đắn đo, bà vẫn không nhịn được mà nói “Người thực sự muốn cùng với tiên sinh…”

Tôi nhẹ gật đầu: “Phó Dục đi từ tối qua rồi sao ạ?”

“Vâng, hình như tối qua tâm trạng của ngài ấy không tốt lắm.”

“Dì Lưu, chắc dì nhìn nhầm rồi.” Tôi cười giễu cợt nói “Ngài ấy vui còn không hết.”

Tôi gọi điện thoại cho Phó Dục, sau ba hồi chuông, một âm thanh trầm thấp vang lên: “Làm sao?”

“Không có gì.” Tôi uống một ngụm cà phê, bĩnh tĩnh nói “Anh về kí đi?”

Bên kia im lặng một giây, đột nhiên Phó Dực nói với giọng điệu không rõ ràng.

“Bach Tự Thanh, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Câu nói này, đột nhiên đem tôi trở về ba năm trước.

Khi đó Phó Dục vẫn chưa được bình tĩnh như vậy.

Đêm hôm đó, dưới cơn mưa to, anh đứng đó cầm ô hỏi tôi: “Bạch Tự Thanh, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Chuyện Lâm Vũ Hinh im lặng ra nước ngoài, Phó Dục đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Người cuối cùng cô ấy nhìn thấy trước khi ra nước ngoài là tôi. Nhưng cô ấy không nói với tôi bất kì chuyện gì, thậm chí việc cô ấy ra nước ngoài cũng là Phó Dục Chủy nói cho tôi biết.

Hóa ra Lâm Vũ Hinh đã đi một nước cờ như thế với tôi. Trước khi rời đi, cố ý tạo cho tôi và Phó Dục một hiềm khích lớn.

Lâm Vũ Hinh mỉm cười với tôi: “Tôi biết cô vẫn luôn thích Phó Dục phải không?”

“Cô nên biết, tôi có thể giúp cô nhưng cũng có thể động tay vào, khiến cho thái độ của Phó Dục đối với cô không còn gì cả.”

Cuộc liên hôn Phó - Bạch là một chuyện bắt buộc, ván đã đóng thuyền thông thể chối bỏ.

Cho dù Phó Dục có phản đối như thế nào thì chuyện này cũng không thể thay đổi được.

Lâm Vũ Hinh không yêu Phó Dục, nhưng cô ta cũng không muốn buông tha cho anh ấy. Vì vậy, trước khi ra nước ngài, cô ta đã hẹn gặp riêng tôi.

Trong ba năm qua, cô ấy luôn để ý đến thái độ của Phó Dục đối với tôi.

Tôi đã giải thích hơn một lần, nhưng đối với những lời giải thích của tôi, Phó Dục lại càng tin tưởng Lâm Vũ Hinh. Bởi vì cuộc liên hôn này, từ đầu đến cuối, chỉ có mình Phó Dục phản đối.

Sau khi Lâm Vũ Hinh ra nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt tơ tình với Phó Dục, chẳng phải anh có thể ngoan ngoãn chấp nhận việc này sao?

Phó Dục lạnh lùng nhìn tôi: “Không phải cô muốn vị trí Phó phu nhân này sao?”

“Đúng vậy.” Lúc đó tôi cụp mắt, lần đầu tiên không có ý muốn giải thích nữa.

“Phó - Bạch liên hôn.”

“Phó Dục, tôi muốn vị trí Phó phu nhân.”

Sau khi hoàng hồn, tôi nghe thấy Phó Dục mất kiên nhẫn nói: “Chờ cô nghĩ kĩ rồi nói sau đi.”

Tôi lặp lại lần nữa: “Phó Dục, tôi muốn ly hôn.”

“Tít” một tiếng. Điện thoại bị tắt rồi.

Phó Dục tắt điện thoại mà không nói lời nào.

Mấy ngày sau, Phó Dục giống như mất tích.

Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.

10.
Tôi gặp lại Phó Dục ở bữa tiệc sinh nhật của Lâm Vũ Hinh.

Lâm Vũ Hinh nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, trông rất trong sáng và thuần khiết. Đặc biệt cô cũng khá nổi tiếng trong giới.

Lúc tôi nhìn thấy Phó Dục, anh ấy và Lâm Vũ Hinh đang được một đám người vây quanh.

Lâm Vũ Hinh ăn mặc lộng lẫy, mỉm cười nhẹ nhàng đứng bên cạnh Phó Dục, đường kẻ mắt hướng lên làm cô thêm vài phần quyến rũ.

Sau khi nhận ra sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến là tôi, toàn bộ đại sảnh đều im lặng.

Chuyện giữa Phó thiếu gia và Phó phu nhân mấy ngày nay được lan truyền khá rộng rãi trong giới. Cuối cùng, ba năm bầu bạn của Bạch Tự Thanh cũng không bằng Lâm Vũ Hinh về nước.

Sau khi đảo mắt qua Phó Dục và Lâm Vũ Hinh, không ít người quay sang nhìn tôi. Trên mặt hiện rõ ý muốn xem kịch.

Một anh em đứng bên cạnh Phó Dục chạm nhẹ tay anh ta: “Phó thiếu gia, vợ ngài tới rồi kìa.”

Phó Dục lười nhác ngẩng đầu “Ừm” một tiếng.

Tôi không quan tâm lắm.

“Thật ngại quá.” Tôi nhìn Lâm Vũ Hinh mỉm cười “Tôi không mời mà đến, làm phiền cô rồi.”

Lưu Vũ Hinh cười hào phóng, khéo léo trả lời: “Là tôi sơ suất, không mời Phó phu nhân.”

Nói rồi cô liếc nhìn Phó Dục, giọng cười nhẹ nhàng: “Tôi nghĩ là Phó phu nhân sẽ không tới.”

“Hôm nay tôi đến đây để đưa đồ cho Phó thiếu gia.”

Nghe vậy Phó Dục vô thức cau mày.

“Phó tổng, đúng là dễ tìm.”

“Chuyện ngày hôm đó, ngài suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Bạch Tự Thanh.” Phó Dục thay đổi sắc mặt, anh ta hiển nhiên không nghĩ được rằng tôi sẽ tới tận đây để nói chuyện này.

Anh nghiêng người, thấp giọng nói: “Tôi cho cô thời gian bình tĩnh lại.”

“Lúc đó là ai tranh bằng được vị trí này?” Phó Dục giương mắt nhìn tôi, trong nụ cười mang theo ý châm chọc.

“Ký xong, vị trí Phó phu nhân này không còn là của cô nữa.”

“Cô thực sự muốn như thế sao?”

Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn anh: “Đó không phải là điều mà Phó tiên sinh luôn mong muốn sao?”

Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, Phó Dục đột nhiên khẽ cau mày.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta lại trở về bộ dạng lả lơi trước kia.

“Phó tiên sinh làm gián đoạn hết lần này đến lần khác, có phải không muốn ly hôn với tôi không?”

“Cầu xin tôi đi.” Phó Dục liếc tôi một cái, giọng trầm xuống “Tôi sẽ đồng ý.”

“Tôi cũng không ngại nói bất cứ điều gì ngài muốn nghe nếu như ngài đồng ý ly hôn đâu.”

Phó Dục khẽ nhíu mày.

Tôi lấy thỏa thuận ly hôn ra và đặt lên bàn.

Những chữ kia hiện ra, sắc mặt của đám đông xung quanh liền thay đổi.

Cho đến lúc này, Phó Dục cúi đầu nhìn chằm chằm thỏa thuận, vẻ mặt mới dần trở nên nghiêm túc.

Xug quanh rất nhiều tiếng xì xào nhưng tôi không muốn để ý.

Tôi đưa cây bút cho anh: “Phó tiên sinh.”
“Mời ngài.”

Phó Dục nhìn tờ thỏa thuận rất lâu, khuôn mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Cây bút trong tay anh kêu cót két “Bạch Tự Thanh, cô thực sự nghiêm túc à?”

Phó Dục nhìn tôi, gằn từng chữ: “Cô thực sự muốn ly hôn với tôi?”

11.
Thấy có chuyện ồn ào, Lâm Vũ Hinh đi về phía tôi.

“Bạch tiểu thư thật biết chọn ngày.” Cô ta nhìn thoáng qua thỏa thuận ly hôn rồi nói “Vừa hay đúng sinh nhật của tôi, cô tới đây làm rối tung mọi chuyện.”

“Thực sự rất khó để không nghĩ là vì sự xuất hiện của tôi nên Bạch tiểu thư mới tức giận đưa ra đề nghị này.”

“Mặc dù chúng tôi không có gì cả nhưng tôi vẫn muốn giải thích rằng Phó thiếu gia đến tham dự bữa tiệc này với tư cách là một người bạn tốt.”

Sau ba năm, Lâm Vũ Hinh vẫn như vậy.

Tôi cầm ly rượu trên bàn lên lắc nhẹ, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Lâm tiểu thư, làm phiền cô một chuyện được không?”

“Chuyện gì…” Lâm Vũ Hinh còn chưa nói xong, tôi đột nhiên hất ly rượu đỏ trong tay vào mặt cô ta.

Lâm Vũ Hinh hét toáng lên.

“Xin lỗi nhưng tôi đang nói chuyện với Phó thiếu gia đây.” Tôi đặt ly xuống, nhìn cô ta một cách lịch sự “Vậy Lâm tiểu thư có thể im lặng được không?”

Đám đông xung quanh đều kinh ngạc.

Rượu đỏ chảy xuống khuôn mặt thanh tú của Lâm Vũ Hinh, cô ta cứng ngắc tại chỗ bà bất động một lúc lâu.

Tôi quay đầu sang nhìn Phó Dục, dần mất kiên nhẫn: “Đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”

Sắc mặt Phó Dục trở nên khó coi, rượu vang nhỏ giọt xuống bộ vest được đặt may riêng cho anh ta. Anh ta cười tức giận, nhẹ nhàng lau đi vết rượu trên tay áo.

“Tốt lắm.”

“Tôi hy vọng Bạch tiểu thư sẽ không hối hận với lựa chọn này của mình.” Phó Dục hạ giọng nói “Cho dù cô có cầu xin tôi quay lại tôi cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Sau khi anh ta kí giấy ly hôn, tôi quay người bước ra khỏi cửa.

“Sẽ không bao giờ có ngày đó đâu.”

12.
Ngày tôi rời khỏi Phó gia, lần đầu tiên Phó Dục không ra khỏi nhà. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, không biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Anh ta dựa vào bàn, yên lặng nhìn tôi thu dọn.

Tôi không thích mua sắm, hai năm kết hôn đồ Phó Dục tặng tôi rất ít và hầu như không có nên thực tế đồ đạc của tôi không nhiều.

Thu dọn xong, tôi bước ra khỏi Phó gia, đầu không ngoảnh lại.

Tình yêu khi còn trẻ, cuối cùng cũng bị xóa nhòa bởi sự lạnh nhạt của năm tháng.

Về việc ly hôn, khi được phỏng vấn, Phó Dục nhìn vào ống kính một cách mơ hồ nói một câu.

“Sẽ quay lại thôi.”

Một câu nói ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Những cuộc thảo luận trong giới biến thành tôi đã đưa đơn ly hôn trong lúc tức giận và tôi - Bạch Tự Thanh đã hối hận rất nhiều. Khả năng cao sắp tới sẽ có cảnh theo đuổi lại chồng.

Mọi người chờ đợi trong một khoảng thời gian dài nhưng viễn cảnh Bạch tiểu thư hòa thuận quay lại cũng không xuất hiện.

Sau đó, trong một bữa tiệc trong quán bar, tôi gặp lại Phó Dục đang uống rượu ở đó. Tiếng nhạc trong đó rất lớn, Phó Dục ngồi ở quầy bên cạnh cũng không nhìn thấy tôi.

Quanh đó là vài khuôn mặt thân quen đã lâu không gặp, chắc là bạn cùng lớp cấp 3.

Phó Dục nhìn chằm chằm vào ly rượu, không biết là nói cho ai nghe hay tự nói với chính bản thân: “Cô ấy nhất định sẽ quay về.”

Có người quay qua đùa giỡn: “Phó công tử chắc chắn như vậy, có tin tức gì rồi sao?”

Phó Dục ngẩng đầu uống rượu, không nói gì.

Họ nói rất nhiều. Nói qua nói lại cuối cùng lại quay về chủ đề là tôi.

“Phó thiếu gia, theo tôi thì Bạch tiểu thư thực sự không còn gì để nói với cậu.”

Có một người có lẽ đã uống quá nhiều, bắt đầu nói chuyện với Phó Dục một cách mờ mịt.

“Hồi còn đi học, có một lần Vũ Hinh nói đùa rằng cậu bị mắc kẹt trên núi. Lúc đó trời mưa rất to, Bạch tiểu thư không nói lời nào lập tức đi tìm cậu.”

Một khác khác chen vào: “Theo tôi nhớ lúc đó còn đang trong thời gian tổ chức cuộc thi vẽ tranh, vì Phó thiếu gia, cô ấy không nói lời nào liền rời khỏi phòng thi.”

“Không biết cậu không thích Bạch tiểu thư ở điểm nào, ly hôn xong chắc chắn sẽ hối hận.”

Phó Dục đột nhiên đập mạnh ly rượu xuống bàn, từng mảnh vỡ ra còn văng lên tay anh.

“Cậu nói cái gì?”

Bộ dạng thường ngày của Phó Dục trông có vẻ lười nhác nhưng bây giờ trông anh ta nghiêm túc đến đáng sợ.

“Cậu không biết chuyện này à?”

“Đúng rồi, lúc đó cậu còn nói đó là một trò nhàm chán, ai mà tin chứ.”

“Nhưng Bạch tiểu thư lại tin.”

Màu da của Phó Dục trông càng lúc càng xấu, giọng nói càng lúc càng yếu dần.

“Chuyện này… không ai nói cho cậu sao?”

Phó Dục ngồi xuống, uống một ngụm rượu. Anh cúi đầu im lặng, khu vực đó đột nhiên cũng không có ai phát ra tiếng động nào.

Một lúc lâu sau.

“Còn chuyện gì nữa?” Phó Dục siết chặt ly rượu, giọng nói trở nên lạnh lùng “Nói ra hết đi.”

Hóa ra năm đó, Lâm Vũ Hinh ở sau lưng bày ra nhiều chuyện như vậy.

Tôi không muốn nghe thêm nữa, quay người ra khỏi cửa, đi thẳng đến Lâm gia.

Khó có cuộc gặp mặt như vậy lại để tôi nghe được không ít tin tức.

Có một số chuyện tôi muốn hỏi trực tiếp.