Chương 3 - Chồng Tôi Không Nhận Ra Mình Là Nhân Vật Phản Diện
Cả người tôi sững lại.
“Anh nói thật.”
Anh đưa tôi một tờ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần:
“Anh biết anh có lỗi với em, mà cũng không biết phải bù đắp thế nào.
“Tất cả cổ phần, anh chuyển nhượng không điều kiện cho em. Từ nay, em là cổ đông lớn nhất của Phó thị. Anh sẽ chỉ nghe lời em.”
Tôi cầm hợp đồng trên tay.
Không có bất kỳ điều khoản bẫy nào.
Anh thực sự muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho tôi mà không cần điều kiện.
“Nếu như…”
Giọng Phó Diễn Thần khàn đi: “Nếu em vẫn muốn trút giận bằng cách đập giá cổ phiếu, anh vẫn còn vài trăm triệu trong tay. Em lấy đi cũng được.”
Phó thị đúng là công ty hai vợ chồng cùng gây dựng.
Nhưng trước khi tôi quen anh, Phó thị vẫn luôn do một tay anh chèo lái.
Giai đoạn khởi nghiệp khó khăn nhất là một mình anh ấy chống đỡ vượt qua.
Xét cho cùng, tâm huyết với Phó thị, phần lớn là của Phó Diễn Thần.
Tôi cất bản hợp đồng đi:
“Để em suy nghĩ thêm.”
“Dao Dao!”
Anh ấy vội vàng nắm lấy tay tôi: “Quyết định sớm nhé? Nhớ liên lạc với anh…”
Anh như thể sợ tôi rời đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Tôi khẽ gật đầu, xoay người bước đi.
5
Cuối cùng, tôi không để Phó thị rút khỏi thị trường.
Khoảnh khắc ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Phó Diễn Thần mới thực sự thở phào.
Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã từ bỏ ý định ly hôn.
Nhưng ngay sau đó, tôi giải tán Phó thị.
Anh có chút bất ngờ: “Vợ à, tình hình kinh doanh của Phó thị đang rất tốt, sao em lại giải tán?”
Tôi đưa cho anh xem nhãn hiệu mới đã đăng ký:
“Từ nay không còn Phó thị nữa, chỉ có Cố Phó thị thôi — đây mới thực sự là doanh nghiệp của hai vợ chồng.”
Anh sững người, rồi bật cười thành tiếng.
Doanh nghiệp phát triển ổn định, Phó Diễn Thần chủ động lui về hậu trường, nhường sân khấu lớn hơn cho tôi.
Còn tôi cũng dần đắm chìm trong vai trò mới của mình.
Tuy nhiên, Linh Cẩm Nhi vẫn thi thoảng xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Sau khi bị sa thải, cô ta không tìm được công việc mới.
Bởi vì khi Phó Diễn Thần đuổi việc cô ta, anh không nể mặt chút nào, còn công khai lý do sa thải.
Chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của cô ta trong ngành tụt dốc không phanh, không có công ty nào dám nhận, nhất là những công ty có giám đốc đã có gia đình.
Bây giờ cô ta chỉ có thể làm việc vặt, kiểu như lao công.
Thi thoảng lại nhờ bạn chung đăng bài về tình hình hiện tại của mình —
Người từng chỉ ăn đồ Michelin giờ ba bữa mì gói.
Vì thiếu dinh dưỡng nên đang làm việc thì ngất xỉu, phải nhập viện.
Có lần vô tình làm dơ áo vest của khách VIP, bị bắt đền khoản tiền khổng lồ, không đền được thì bị ép quỳ ở hành lang suốt một ngày, bị người qua đường chỉ trỏ cười nhạo.
Thậm chí có quản lý công ty vì thích vẻ ngoài của cô ta nên định giở trò. Cô ta khiếu nại thì bị mắng là không làm tốt việc…
Chuyện đúng là có phần quá đáng.
Nhưng Linh Cẩm Nhi gửi tất cả những chuyện đó cho Phó Diễn Thần, mục đích thì quá rõ ràng.
Huống hồ cô ta còn đang mang thai, càng khiến người ta thấy tội nghiệp hơn.
Tôi biết tất cả những chuyện đó, nhưng không nhúng tay.
Tôi chỉ muốn xem phản ứng của Phó Diễn Thần.
Quả nhiên, đến lần thứ mười nhận được tin nhắn từ bạn chung, anh ấy bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Làm không được thì đổi việc khác, cứ khư khư bám lấy công việc bị người ta ức hiếp, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Gửi mấy thứ đó cho tôi làm gì!
“Lần sau còn giúp cô ta gửi tin, thì đừng trách tôi cắt đứt tình bạn luôn!”
Từ đó về sau, không còn ai gửi tin tức gì về Linh Cẩm Nhi nữa.
Tôi rất hài lòng với quyết định của anh ấy.
Năm năm làm vợ chồng, tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội.
Dù sao cũng từng thật lòng yêu.
Từng muốn cùng nhau đi đến hết đời.
Lễ niêm yết cổ phiếu công ty, tôi chỉ chọn một người bước lên sân khấu cùng mình.
Đó chính là Phó Diễn Thần.
Hôm công ty niêm yết, phóng viên, đối tác, thậm chí lãnh đạo thành phố cũng đến chúc mừng.
Khi phóng viên hỏi tôi một vấn đề mà tôi không quen thuộc, tôi quay sang nhìn Phó Diễn Thần.
Anh mỉm cười cầm lấy micro, vừa định mở lời thì điện thoại bất ngờ rung lên.
Anh liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ta ném micro rồi quay người rời khỏi hội trường.
Tôi muốn gọi anh lại, nhưng anh dường như không nghe thấy, vừa đi vừa gọi điện thoại, rời khỏi tôi mỗi lúc một xa.
Tôi không thể bỏ dở buổi lễ, đành phải gắng gượng tiếp tục trả lời câu hỏi của phóng viên.
Vừa mới xoay xở xong đám phóng viên, cánh cửa hội trường bỗng bị người ta đá văng ra.
Khuôn mặt giận dữ của Phó Diễn Thần lập tức lọt vào ống kính máy quay.
Tôi vội vàng bước lên:
“Anh cuối cùng cũng quay lại rồi, phóng viên vừa rồi…”
“Bốp!”
Một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi. Anh ta cau mày nhìn tôi:
“Cẩm Nhi đã quyết định phá thai rồi rời khỏi nơi này. Vậy mà em vẫn cho người đánh cô ấy đến mức sẩy thai?”
“Cái gì?!”
Cả hội trường nổ tung.