Chương 2 - Chồng Tôi Không Nhận Ra Mình Là Nhân Vật Phản Diện
Tôi thấy nghẹt thở: “Ý anh là, em ra lệnh làm chuyện đó?”
“Cẩm Nhi đã nói rồi…”
Phó Diễn Thần nghiến chặt răng: “Lúc quay video, em đứng ngay đó mà nhìn. Anh cũng đã lấy được lời khai của tên kia, hắn đã khai ra em.
Anh vẫn luôn ém chuyện này, không muốn em gặp rắc rối. Nhưng em cứ ngoan cố như vậy, làm đến mức khiến anh cũng phải rùng mình!”
“Phó Diễn Thần!”
Tôi đập mạnh tay xuống bàn: “Anh thà tin một con thư ký, chứ không tin vợ mình sao?!”
“Anh cũng muốn tin em! Nhưng ngay từ lúc Cẩm Nhi vào làm, em đã không ưa cô ấy. Bao nhiêu lần cô ấy bị chèn ép nơi công sở, chẳng phải đều do em ngầm ra hiệu sao?
Những chuyện đó mọi người đều thấy mà!”
Tôi cảm thấy tim mình run lên, tất cả những lời định nói ra đều trở nên vô nghĩa.
Tôi đúng là không ưa nổi Linh Cẩm Nhi, vì mấy lần giao việc cho cô ta đều bị làm rối tung.
Cô ta không biết sửa sai, lại còn chạy đến chỗ Phó Diễn Thần vừa khóc vừa bịa chuyện.
Còn chuyện bị bắt nạt nơi công sở, tôi bây giờ mới biết.
“Tất cả là do tôi chỉ đạo…”
Tôi bật cười thành tiếng.
Tôi ném cuốn sổ khám bệnh lên bàn trước mặt anh ta.
Trong đó ghi lại toàn bộ quá trình tôi nhập viện vì lao lực khi chạy dự án:
“Tôi vì dự án mà đến cơm cũng chẳng kịp ăn, lấy đâu ra thời gian để đấu đá thủ đoạn?”
Phó Diễn Thần sững người.
Từng trang bệnh án được lật ra, sắc mặt anh ta dần trở nên căng thẳng:
“Em… sao lại bệnh nhiều như vậy? Tại sao không nói cho anh biết?”
“Em đã nói với anh rồi.”
Tôi chỉ vào trang cuối cùng của sổ khám bệnh, nơi ghi rõ tôi nhập viện vì sốt cao:
“Em đã gọi cho anh, nhưng anh chỉ bảo em xóa bình luận về Linh Cẩm Nhi.”
Nhìn thấy hồ sơ nhập viện, tay Phó Diễn Thần khẽ run lên:
“Hôm đó… em đã hôn mê?”
“Không thì anh nghĩ vì sao em lại tức đến thế?”
Tôi cảm thấy mọi lời nói ra đều nhạt thếch, chỉ có thể thở dài, khoát tay:
“Thôi bỏ đi, anh muốn nộp bằng chứng cho cảnh sát thì cứ làm. Đơn ly hôn em sẽ sớm gửi cho anh.”
“Vợ à!”
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, giọng khẽ run:
“Anh sẽ không nộp, anh tin em.”
Tôi quay đầu lại, cười chua chát nhìn anh:
“Nhưng anh đã làm em tổn thương rồi. Em không định bỏ qua dễ dàng như vậy.”
Nói xong, tôi gỡ từng ngón tay anh ra, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tới cửa, tôi tháo bảng tên nhân viên, ném xuống sàn.
Sau lưng vang lên tiếng ghế bị đá ngã.
Tôi nghe tiếng Phó Diễn Thần bước nhanh về phía phòng thư ký.
Tối hôm đó, khi tôi đang thu dọn hành lý ở nhà, anh ta xuất hiện, chắn trước cửa.
“Anh nghe nói em định đi…”
4
Khóe mắt anh đỏ hoe, giọng khàn khàn, cà vạt đã lệch sang một bên.
Tôi kéo vali:
“Ừ. Chúng ta đi đến nước này rồi, chi bằng sớm chia tay.”
“Không!”
Anh đột ngột ôm chầm lấy tôi, cả người khẽ run:
“Đừng chia tay… vợ ơi… anh không muốn mất em…
“Là lỗi của anh, anh đã hiểu lầm em. Em muốn trừng phạt thế nào cũng được…”
Tôi giãy ra:
“Buông ra, em muốn ly hôn với anh.”
“Vợ à!”
Ngược lại, anh càng ôm tôi chặt hơn: “Linh Cẩm Nhi anh đã cho nghỉ việc rồi. Anh biết rồi, tất cả những gì cô ta chịu đựng không liên quan đến em, là do anh…
“Là do anh tin nhầm người, là do anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
“Cho anh một cơ hội bù đắp được không?”
Tôi lạnh lùng nói:
“Nếu anh không buông ra, tôi sẽ đập sập giá cổ phiếu của Phó thị đến đáy.”
“Vậy thì em cứ đập đi.”
Anh nhìn tôi, mắt đỏ lên:
“Anh chỉ cần em.”