Chương 3 - Chồng Tôi Chết Giả Còn Tôi Thì Sống Thật
“Mẹ à, chẳng phải nó đang ở đây sao? Mẹ tự dưng vào phòng con lục tung mọi thứ làm gì?”
Mẹ chồng đỏ bừng cả tai, giọng cũng lắp bắp hẳn:
“Con bé này, sao lại để thứ quan trọng như thế dưới gầm giường? Mẹ chỉ lo con sắp đi học nên muốn kiểm tra lại thôi, hồi nãy thật sự mẹ hoảng lắm!”
Nói xong bà còn tự vỗ ngực một cái, ra vẻ như vừa trải qua cơn hú vía.
Tôi bật cười:
“Trong nhà mình mà cũng sợ trộm à? Mẹ lo xa quá rồi đó.”
Nói đoạn, tôi lại đem thư báo nhập học đút lại dưới gầm giường — trước mặt bà ta.
4
Tầm hơn chín giờ tối, cha mẹ chồng vẫn chưa đi ngủ, hai người chẳng biết đang bàn bạc điều gì.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần, liền nghe mẹ chồng hạ giọng, giọng mang theo vẻ lo lắng:
“Hôm nay tôi vào phòng Ôn Thường, tìm mãi mà chẳng thấy gì. Con bé dạo này hình như đang đề phòng tôi rồi.”
“Tôi nói với nó chuyện tôi đang nợ nần, vậy mà nó chẳng mảy may cảm xúc, còn bảo bán luôn căn nhà tổ ở quê!”
Cha chồng cười lạnh:
“Dù sao cũng không phải ruột thịt, làm sao thật lòng với chúng ta được. Bà sau này cũng phải biết giữ mồm giữ miệng, chuyện gì cũng nói hết ra là dại lắm.”
“Còn việc học của nó ấy hả, đừng mơ nữa. Mau lo làm cho xong chuyện Khả Dân giao — tìm cách tống cổ nó về quê càng sớm càng tốt.”
Mẹ chồng bất an:
“Hay là mình nói lại với Khả Dân xem sao. Dù sao Ôn Thường nó cũng thật lòng với thằng bé, hầu hạ vợ chồng mình bao nhiêu năm nay rồi. Giờ mình còn lừa nốt căn nhà của nó, sau này nó già cả cô đơn, còn Khả Dân thì con cháu đầy nhà… Chuyện thế này rồi cũng sẽ có báo ứng thôi.”
Cha chồng cau mày, cắt ngang lời bà:
“Ngu ngốc! Tương lai của Khả Dân quan trọng, hay một đứa con gái không cùng huyết thống quan trọng hơn? Bà quên rồi à, cháu đích tôn của nhà mình giờ còn phải chen chúc trong cái ngõ cũ kỹ kia kìa. Nơi đó mà ở nổi à?”
“Hồi xưa để Khả Dân cưới nó, chẳng phải vì nó là con một, có nhà riêng, còn có thể giúp Khả Dân đổi được hộ khẩu thành phố hay sao?”
Mẹ chồng nghe xong cuối cùng chỉ còn biết thở dài — không nói thêm lời nào nữa.
5
Sáng hôm sau, mẹ chồng đã nước mắt ngắn dài gõ cửa phòng tôi:
“Ôn Thường à, bố con sáng nay lại phát bệnh rồi, khó thở đến không thở nổi, con mau qua xem đi!”
Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên, thong thả bước sang phòng cha mẹ chồng.
Cha chồng nằm im trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở.
Tôi nhíu mày, quay đầu hỏi:
“Hôm qua bố vẫn khỏe mà? Sao hôm nay lại nằm bẹp thế này?”
Mẹ chồng đứng một bên không biết làm sao, vừa lau nước mắt vừa than:
“Ôn Thường à, con nói xem sau này sống thế nào đây? Hay là mình về quê đi, dạo này sức khỏe bố con yếu hẳn…”
Kiếp trước cũng là chiêu này. Họ cũng lấy cớ cha chồng phát bệnh, viện cớ “về quê nghỉ ngơi”, để chuẩn bị cho Khả Dân về chiếm nhà.
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, giờ không phải lúc nói chuyện đó. Con gọi xe cấp cứu ngay, lỡ mà xảy ra chuyện gì, Khả Dân dưới suối vàng cũng không tha thứ cho con đâu.”
Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng đã vội xua tay:
“Không được đâu, bố con bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi vài hôm là ổn, giờ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, đi viện tốn kém lắm, chịu không nổi.”
Tôi cương quyết:
“Không được, phải đi viện. Không thì lòng con không yên.”
Nói xong tôi về phòng lấy ít đồ, gọi xe cấp cứu chở ông đến bệnh viện.
Trên xe, cha chồng vẫn nhắm mắt, giả chết rất đạt.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận: viêm đường hô hấp gây hen suyễn tái phát.
Mẹ chồng chết lặng, nhìn ông mà mặt đầy khó tin.
Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy bà, rồi cúi xuống đắp lại chăn cho ông dưới ánh nhìn chăm chăm của bà.
Tối qua chính tôi đã lén nhét lông thú và phấn hoa vào quần áo, chăn màn của ông.
Kiếp trước, cha mẹ chồng diễn màn kịch y hệt. Ông thì giả phát bệnh không thể cử động, bà thì kêu đau dạ dày, bảo không ai chăm sóc. Tôi thấy vậy mủi lòng nên bỏ luôn cả đại học.
Nửa tháng sau, thấy tôi đã bỏ lỡ thời gian nhập học, họ liền “bỗng dưng khỏe lại”.
Tối qua nhìn thấy Khả Dân, tôi đã đoán được họ lại muốn giở trò cũ, nên ra ngoài tìm ít phấn hoa và lông thú, để lần này… cho họ nếm mùi diễn kịch thật sự.
Tuy nhiên, viện phí quá cao, không kham nổi, nên cha chồng đành xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Về tới nhà, mẹ chồng nóng ruột chạy sang nhà mẹ đẻ vay tiền, nhưng không ai thèm mở cửa.
Không còn cách nào, bà kéo họ hàng tới, khóc lóc trước mặt tôi:
“Ôn Thường à, bố con giờ thế này rồi, con đừng đi học nữa. Con mà đi rồi, để mẹ một mình ở nhà thì biết làm sao sống nổi?”
“Con xem đi, chi bằng cả nhà mình dọn về quê sống, tiết kiệm được khối tiền.”
Vài người thân cũng bắt đầu khuyên nhủ:
“Ôn Thường à, con là đứa biết điều, hiểu chuyện. Giờ mẹ chồng con bệnh tật, chi bằng con ở nhà chăm sóc hai ông bà cho yên chuyện.”
“Khả Dân dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ cảm động vì tấm lòng của con.”
Tôi bật cười lạnh:
“Các bác đừng có đeo mũ cao đạo đức lên đầu tôi nữa. Nếu Khả Dân thật sự linh thiêng, mấy năm nay sao chưa một lần báo mộng cho tôi?”
“Tôi cưới anh ta, còn chưa kịp động phòng, anh ta đã cuống cuồng đi nước ngoài. Ra đi rồi, chẳng có lấy một cú điện thoại hay một lá thư!”
Lời tôi vừa dứt, mấy người kia lập tức nổi giận:
“Sao con lại nói thế? Một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa! Con đã bước vào nhà họ Tần, thì có nghĩa vụ chăm lo cha mẹ chồng chứ!”
“Hơn nữa, lúc cưới con, Khả Dân đâu có chê con không cha không mẹ. Người phải biết ơn! Con tự soi lại lương tâm mình đi, giờ bỏ mặc họ như thế có đáng không?”
Lời càng lúc càng khó nghe, đúng lúc đó chú Trần và dì Trần bước vào từ ngoài.
Tôi lập tức ngắt lời:
“Khả Dân ở nhà tôi, du học tiêu tiền của tôi, bố mẹ anh ta tôi chăm sóc, vậy mà tôi lại bị nói là không có lương tâm?”