Chương 2 - Chồng Tôi Chết Giả Còn Tôi Thì Sống Thật

Chẳng mấy chốc, mùi gà hầm thơm nức, lớp mỡ vàng óng ánh nổi lên mặt nước. Tôi múc đầy một bát lớn, ngồi bên bếp vừa ăn vừa húp không ngừng.

Con gà này tôi chưa từng nỡ ăn một lần, toàn để dành nấu cháo bồi bổ cho cha mẹ chồng.

Nhưng bây giờ, so với chuyện để đồ ăn rơi vào tay lũ vô ơn, thì chẳng bằng để bản thân được no bụng.

Qua cả giờ cơm vẫn không thấy tôi mang đồ ra, mẹ chồng cuối cùng cũng đích thân vào bếp tìm. Vừa hay trông thấy tôi đang vừa gặm đùi gà vừa ăn ngấu nghiến.

Bà há hốc mồm nhìn nồi canh, mất một lúc mới sực tỉnh:

“Ôn Thường, sao con lại giết con gà mái ấy? Sau này mẹ với bố con biết lấy đâu ra trứng ăn? Con thật chẳng hiểu chuyện gì cả!”

Tôi vẫn ngồi yên, không còn vẻ ngoan ngoãn mọi khi:

“Mẹ à, mẹ không biết rồi. Sáng nay nhà mình bị trộm đấy. Đống đồ con tích trong tủ lạnh biến mất sạch sành sanh.”

“Con nghĩ, nhà chỉ còn mỗi con gà, nếu không ăn ngay thì cũng sẽ bị trộm nốt thôi.”

Mẹ chồng lập tức như bị đốt lửa trong lòng, gấp đến đỏ mắt:

“Sao mà bị trộm được? Sáng nay nhà mình có khách tới, lúc đi mẹ có đưa người ta chút đồ. Sao con không hỏi trước mẹ hả?”

Tôi nhướng mày, hờ hững:

“Thôi, chuyện đó tính sau.”

“Giờ con muốn hỏi, nhà mình còn bao nhiêu tiền? Khả Dân đi rồi, chẳng lẽ con cứ ở đây sống cả đời với bố mẹ sao? Vài hôm nữa là trường khai giảng, con cần mua ít sách vở để chuẩn bị.”

Sau khi Tần Khả Dân đi du học, tôi muốn theo kịp anh ta nên đã thi vào Đại học Thịnh Hoa. Thư báo trúng tuyển vừa được gửi về tháng trước.

Kiếp trước, lúc mới cưới, cha mẹ chồng còn ủng hộ tôi đi học. Nhưng càng gần ngày khai giảng, họ càng ra sức ngăn cản.

Cuối cùng, nhà bị thế chấp, tôi dọn về quê sống. Dù vậy, tôi vẫn ôm mộng đi học.

Cho đến sát ngày khai giảng, cha mẹ chồng lại đồng loạt “xảy chuyện”: cha chồng bệnh nặng hơn, mẹ chồng thì cứ kêu đau ngực liên tục.

Nhà cửa rối tung, tôi đành dập tắt ước mơ đại học.

Sắc mặt mẹ chồng khẽ biến:

“Ôn Thường, mẹ định nói với con chuyện này… Dạo trước mẹ làm ăn lỗ lớn, tiền trong nhà đã đắp vào hết mà vẫn còn thiếu.”

“Hiện tại mẹ còn nợ một khoản lớn, đang định bàn với con xem nên làm gì tiếp theo.”

“Con nói xem, đời mẹ sao mà khổ thế! Khả Dân không còn, bố con lại bệnh, giờ còn nợ nần chồng chất, mẹ phải sống sao đây?”

Nghe những lời giống hệt kiếp trước, tôi chỉ nhếch môi cười:

“Con có cách này. Hay là bán căn nhà cũ ở quê đi? Dù sao cũng đã đến nước này, mà để không cũng chẳng ai ở.”

Mẹ chồng hoảng hốt:

“Ôn Thường, sao con lại có thể nói vậy chứ?”

Tôi làm ra vẻ ngây thơ nhìn bà, bà liền nghiêm mặt:

“Nhà tổ tiên để lại, sao có thể nói bán là bán?”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Tính toán thật khéo. Không chỉ moi sạch tiền trong nhà cho Tần Khả Dân, giờ còn định nhắm đến cả căn nhà cha mẹ tôi để lại.

Tần Khả Dân là đồ vô liêm sỉ, còn cha mẹ anh ta thì đúng là tham lam vô đáy.

Tiếc thay, lần này tính sai rồi.

Đời này, tôi sẽ bắt bọn họ phải trả lại từng đồng, từng món — và thân bại danh liệt.

3

Thấy tôi im lặng không nói gì, mẹ chồng cố nhẫn nại dỗ dành:

“Ôn Thường à, mẹ cũng không có ý gì khác… chỉ là bây giờ trong nhà thật sự khó khăn, mẹ không nghĩ ra được cách nào nữa rồi.”

Nói rồi bà do dự một chút, vào trong lấy ra mấy tờ tiền lẻ còn sót lại.

Tôi đếm sơ qua — chỉ còn đúng sáu trăm đồng.

Rõ ràng tháng trước trong nhà vẫn còn mấy vạn tiền mặt, vậy mà chỉ sau một lần Tần Khả Dân ghé qua bây giờ đến cả tiền ăn nửa tháng cũng chẳng đủ.

Mẹ chồng chẳng những không thấy xấu hổ, mà còn muốn chối bỏ sạch trơn:

“Con à, làm ăn thì phải chấp nhận chuyện lời lỗ, mẹ cũng chỉ muốn cho cuộc sống khá lên thôi, con hiểu cho mẹ mà, phải không?”

“Khả Dân đi rồi, con chính là con gái ruột của mẹ. Sau này cái nhà này cũng là để lại cho con cả đấy!”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lại chẳng đáp lời như bà mong đợi, trái lại còn thúc:

“Nếu vậy thì mẹ đi vay tạm đi, lo mà lấp cái chỗ thiếu hụt trước đã. Còn chuyện học hành, con tự nghĩ cách được.”

Bà sững người, chưa kịp phản ứng thì cha chồng đã mặt mũi đen như đá bước vào bếp.

Nhìn thấy nồi canh gà, ông lập tức nổi trận lôi đình:

“Ai lại tham ăn đến mức đi thịt cả con gà mái đẻ trứng hả?!”

Trước giờ nhà có gì ngon đều dâng lên cho ông trước tiên. Hôm nay chẳng những chẳng có bữa cơm ra hồn, đến lúc ra bếp thì phát hiện nồi canh cũng trống trơn.

Tôi chỉ thấy lòng hả hê, liền tiện miệng bịa lý do:

“Nghe nói gần đây có dịch cúm gà, con sợ con gà mái nhà mình cũng bị lây, nên nghĩ thà giết ăn còn hơn để lãng phí.”

“Bố mẹ à, nồi vẫn còn ít cháo buổi sáng với canh gà đấy, hai người mau ăn đi cho ấm bụng.”

Cha chồng đang định nổi giận, nhưng bị mẹ chồng nhanh tay cản lại:

“Thôi mà, chỉ là con gà thôi mà. Ôn Thường muốn ăn thì để hôm nào mẹ đi mua con khác.”

Lúc tôi gả vào nhà họ Tần, nhà họ chẳng có gì trong tay. Tiền Tần Khả Dân du học cũng là từ khoản tiết kiệm cha mẹ tôi để lại.

Nhà đang ở là của tôi, chi phí sinh hoạt tôi lo, cơm nước ba bữa tôi nấu. Ngần ấy năm, tôi tự thấy mình đã cho đi tất cả.

Vậy mà đây là cách Khả Dân trả ơn tôi!

Trở về phòng trong viện, tôi mở rương lấy ra sổ đỏ, rồi ra ngoài một chuyến.

Khi quay lại, vừa vặn bắt gặp mẹ chồng từ phòng tôi bước ra. Vừa thấy tôi bà đã giả vờ lau nước mắt, tiến lại gần:

“Ôn Thường à, mẹ tìm mãi mà không thấy thư báo trúng tuyển của con, cả giấy tờ nhà cũng biến đâu mất tiêu.”

Tôi lách qua người bà, bước vào phòng rồi cúi xuống kéo từ dưới giường ra lá thư trúng tuyển, ngay trước mặt bà.