Chương 8 - Chờ Đợi Trong Bóng Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giống như để sẵn một chiếc chìa khóa mở cửa tự do.

Thẩm Vân Trạch ba ngày không xuất hiện, điện thoại im lìm như hòn đá.

Trên tivi đang phát tin anh được đề cử tại liên hoan phim quốc tế.

Ống kính lướt qua hàng ghế khán giả, Lâm San San mặc váy dạ hội gợi cảm tựa vào anh.

“Đạo diễn Thẩm tuyệt quá!”

Cô ta hôn gió vào máy quay, vết son môi in lên má anh.

Tôi tắt tivi, âm thanh biến mất, nhưng hình ảnh in hằn trên võng mạc.

Y tá mang đến một bó hoa, trên thiệp viết “Mau chóng bình phục”.

Người gửi là studio của Thẩm Vân Trạch, không phải anh.

Hoa là hoa bách hợp — loại tôi ghét nhất.

Tôi cắm nó vào bình hoa chung ở hành lang, giả vờ như chưa từng nhận được.

Nửa đêm, cơn đau bất ngờ ập đến, như ngàn lưỡi dao đang xé toạc nội tạng.

Tôi co mình thành một khối, ngón tay mò tìm nút bấm giảm đau.

Bấm một lần, hai lần… đến lần thứ năm, thế giới cuối cùng cũng nhòe đi.

Khi tỉnh lại, Trình Việt đang gục ngủ bên giường, áo blouse trắng nhàu nát.

Ánh sáng buổi sớm chiếu lên hàng mi anh, đổ xuống một lớp bóng mờ tinh tế.

Tôi khẽ cử động, anh lập tức tỉnh dậy.

Mấy giờ rồi?

Giọng anh khàn khàn, như thể đã thức trắng đêm.

Sáu giờ hai mươi.

Tôi nhìn bầu trời đang dần sáng ngoài cửa sổ, “Anh nên về rồi.”

Trình Việt lắc đầu, đưa cho tôi một cốc nước ấm.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Anh hỏi bằng giọng điệu chuyên môn, nhưng ánh mắt thì không giấu được lo lắng.

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Tôi nói dối, hình bóng phản chiếu trong cốc nước giống như một cái đầu lâu.

Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Thẩm Vân Trạch đứng ở ngưỡng cửa, vest chỉnh tề.

Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Trình Việt, ánh mắt u ám.

“Làm phiền à?”

Giọng anh lạnh hơn cả băng.

Trình Việt đứng dậy, mặt không đổi sắc, sắp xếp lại hồ sơ bệnh án.

“Kiểm tra phòng.”

Anh đáp ngắn gọn, lúc lướt qua tôi thì nhẹ nhàng siết tay tôi một cái.

Động tác đó bị Thẩm Vân Trạch nhìn thấy.

“Kiểm tra phòng cần nắm tay à?”

Anh mỉa mai hỏi, bước nhanh tới bên giường.

Trên người anh vẫn còn mùi nước hoa của Lâm San San, ngọt đến phát ngấy.

“Anh đến làm gì?”

Tôi hỏi rất khẽ, nhưng đủ rõ ràng.

Vẻ mặt Thẩm Vân Trạch cứng lại một giây, rồi dịu xuống.

“Anh đạt giải rồi.”

Anh lấy ra một chiếc cúp màu vàng – Đạo diễn xuất sắc nhất.

Chiếc cúp lấp lánh trong ánh sáng ban mai, như một mặt trời nhỏ.

“Chúc mừng.”

Tôi gượng cười, cổ họng dâng lên vị tanh nồng.

“Thanh Phong…”

Anh bỗng quỳ xuống, nắm lấy tay tôi, “Cùng anh đi nhận giải nhé.”

Lời đề nghị này thật nực cười.

“Tôi như thế này…”

Tôi chỉ vào cánh tay gầy gò của mình, “Làm sao đi thảm đỏ?”

“Xe lăn! Chúng ta có thể…”

“Thẩm Vân Trạch.”

Tôi ngắt lời, “Tôi sắp chết rồi.”

Câu nói đó như ấn nút tạm dừng, anh sững người tại chỗ.

“Không… vẫn còn liệu pháp mới…”

Anh cuống quýt lục điện thoại, “Bên Mỹ có…”

“Đủ rồi!”

Tôi lớn tiếng, lập tức ho ra một ngụm máu.

Sắc mặt Thẩm Vân Trạch tái nhợt, lúng túng ấn chuông gọi.

Trình Việt và y tá vội xông vào, nhanh chóng đỡ tôi nằm xuống.

“Ra ngoài hết!”

Trình Việt quát lớn, bắt đầu kiểm tra ống truyền.

Thẩm Vân Trạch không chịu rời đi, bị y tá ép ra khỏi phòng.

“Cô ấy sao rồi?!”

Tiếng anh vang lên qua khe cửa, đầy hoảng sợ.

“Tế bào ung thư đã di căn đến phổi rồi.”

Trình Việt bình tĩnh đáp, “Bất cứ lúc nào cũng có thể…”

Những lời sau đó bị tiếng đóng cửa cắt ngang.

Tôi nhắm mắt lại, mặc cho thuốc kéo tôi chìm vào bóng tối.

Trong mơ, có một thiếu niên bước về phía tôi, trong tay cầm một viên kẹo.

“Cho em.”

Thẩm Vân Trạch mười sáu tuổi mỉm cười nói, “Ngọt nhất đấy.”

Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đang mưa, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng tích tắc của máy theo dõi.

Thẩm Vân Trạch ngồi ở chiếc ghế nơi góc phòng, bộ vest nhăn như giẻ lau.

Anh chăm chú nhìn chiếc cúp trong tay, ánh mắt trống rỗng.

“Mấy giờ rồi?”

Giọng tôi làm anh giật mình.

“Ba giờ sáng.”

Anh lập tức nhào đến bên giường, “Em có muốn uống nước không?”

Tôi lắc đầu, chợt thấy anh thật xa lạ.

Người đàn ông rót nước cho tôi lúc này, không phải là thiếu niên trong ký ức ấy.

“Thanh Phong…”

Giọng anh nghẹn lại, “Anh đã từ chối hết mọi công việc.”

Mưa trượt dài trên mặt kính cửa sổ, như nước mắt của ai đó.

“Không cần thiết.”

Tôi khẽ nói, “Anh hãy làm những gì nên làm.”

Thẩm Vân Trạch nắm lấy tay tôi, lực mạnh đến mức đau nhói.

“Anh nên ở đây.”

Anh ngoan cố nói, “Ở bên em.”

Đường vạch trên máy theo dõi nhảy lên một cái, như đang mỉa mai.

“Lễ trao giải thì sao?”

“Không đi nữa.”

“Quảng bá phim mới?”

“Hoãn rồi.”

Anh trả lời từng câu, giống như một học sinh ngoan.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, chợt thấy rất mệt mỏi.

“Vân Trạch…”

“Ừ?”

“Anh còn nhớ… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Anh sững lại, ánh mắt lạc về phương xa.

“Trên phim trường… là ba em dẫn em đến.”

“Anh đã biểu diễn ảo thuật cho em xem.”

Tôi mỉm cười, trong lòng bàn tay hiện ra một viên kẹo.

Đôi mắt Thẩm Vân Trạch bỗng sáng lên.

“Em nhớ thật à!”

Anh như đứa trẻ nhận được kẹo, “Hồi đó em…”

“Viên kẹo đó, em vẫn giữ lại.”

Tôi cắt ngang lời anh, “Cho đến khi nó tan chảy.”

Nụ cười của anh đông cứng lại, rồi dần dần tan biến.

“Thanh Phong…”

“Em buồn ngủ rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, “Anh đi đi.”

Đệm giường khẽ kêu, anh đứng dậy, nhưng không rời khỏi.

“Anh sẽ ngồi đây, nhìn em ngủ.”

Anh khẽ nói, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán tôi.

Cái chạm ấy quá đỗi dịu dàng, khiến tôi muốn bật khóc.

Lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng rõ, bên giường trống không.

Trên gối là một mẩu giấy: “Cuộc họp khẩn, tối về.”

Nét chữ nguệch ngoạc, như vội vàng viết ra.

Tôi khẽ cười, gấp tờ giấy thành máy bay rồi ném vào thùng rác.

Buổi trưa, Tiểu Vũ đến thăm tôi, mang theo tấm thiệp chúc mừng do chính tay cô bé làm.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

Cô cố tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.

“Đỡ nhiều rồi.”

Tôi nói dối, nắm lấy bàn tay đang run của cô bé.

“Hộp đó… giao cho em.”

Tôi lấy từ tủ đầu giường ra chiếc hộp xanh nhẹ như một cánh lông.

Tiểu Vũ nhận lấy, rồi bỗng bật khóc nức nở.

“Đừng… đừng bây giờ mà…”

Cô bé vừa nức nở vừa gật đầu, nhét chiếc hộp vào ba lô.

“Còn cái này nữa…”

Tôi đưa cho cô một chiếc bút ghi âm, “Đưa cho anh ấy.”

Khi Trình Việt đến khám buổi chiều, anh mang theo một loại thuốc mới.

“Có thể giúp giảm khó thở.”

Anh nhẹ giọng giải thích, chỉnh lại luồng oxy.

“Bác sĩ Trình…”

“Ừm?”

“Cảm ơn anh.”

Tôi chân thành nói, “Vì tất cả.”

Tay anh khựng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục điều chỉnh thiết bị.

“Đó là trách nhiệm của tôi.”

Anh đáp bằng giọng công việc, nhưng vành mắt đỏ hoe.

Buổi chiều, cơn đau lại ập tới, dữ dội hơn mọi khi.

Tôi nhấn nút bơm giảm đau — một lần, hai lần… thế giới bắt đầu quay cuồng.

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng bản tin giải trí trên TV:

“Đạo diễn Thẩm Vân Trạch hôm nay khởi hành sang Mỹ tham dự lễ trao giải…”

Hình ảnh chuyển sang gương mặt rạng rỡ của anh, bị vây quanh bởi người hâm mộ ở sân bay.

“Cảm ơn tất cả mọi người… Đặc biệt cảm ơn gia đình tôi…”

Giọng nói ấy xa vời như đến từ một thế giới khác.

Máy theo dõi bỗng phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Trình Việt lao vào, các y tá đẩy thiết bị cấp cứu vào theo.

“Tô Thanh Phong! Nhìn tôi này!”

Giọng anh căng thẳng, ngón tay nhanh chóng kiểm tra đồng tử.

Tôi muốn đáp lại, nhưng bóng tối tràn đến như thủy triều.

Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, tôi nghe Trình Việt đang gọi điện:

“Liên lạc ngay với người nhà… bệnh nguy kịch…”

Rồi là tiếng quát giận dữ quen thuộc:

“Không liên lạc được là sao? Gọi tiếp đi!”

Thế giới dần lặng im, chỉ còn một ý nghĩ cuối cùng:

Thẩm Vân Trạch, lần này… anh lại đến trễ rồi.

(Tập Thanh Phong – Kết thúc)

— Tập Thẩm Vân Trạch —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)