Chương 10 - Chín Mươi Chín Cách Khiến Tra Nam Sập Tiệm
Cảm giác này còn mãnh liệt hơn bất kỳ lời khen sáo rỗng nào tôi từng nhận được từ Lục Thời Dự trong suốt năm năm qua.
Tôi hoàn toàn chìm đắm trong luồng phản hồi tích cực cuồn cuộn ấy, đến nỗi suýt quên mất sau lưng còn hai con người đang “cắm cọc” tại chỗ.
Cho đến khi
Một tiếng rống nghẹn nén đến cực điểm, mang theo hơi thở nặng nề như sấm rền, vang lên sau lưng tôi:
“Thẩm! Tri! Vi!”
Tôi chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt thì đã theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Lục Thời Dự đứng đó, gương mặt không còn dùng từ xanh mét” để hình dung được nữa mà là như ai đổ cả bảng pha màu lên: xanh tím, đỏ, trắng chồng chéo.
Huyết quản bên thái dương giật liên hồi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, như thể lần đầu tiên nhìn thấy một Thẩm Tri Vi hoàn toàn xa lạ.
Kinh hoàng, giận dữ, không thể tin nổi và hơn hết là một loại xấu hổ bị lột trần giữa đám đông.
Bên cạnh hắn, Tống Nhã sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng thương.
Lớp trang điểm kỹ lưỡng cũng không che nổi vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt.
Có lẽ cô ta tưởng rằng hôm nay sẽ được chứng kiến cảnh tôi suy sụp, khốn khổ, mất mặt.
Ai ngờ, nhìn thấy lại là tôi đang ngồi chễm chệ giữa ánh đèn, tỏa sáng trước ống kính, được hàng ngàn người tung hô, cổ vũ.
Còn cô ta và người đàn ông bên cạnh, lại trở thành hai kẻ làm trò cười bị cả livestream sỉ vả không tiếc lời.
Môi cô ta run lên, mắt nhìn láo liên như đang tìm nơi chui xuống đất trốn.
“Cô… cô…” Lục Thời Dự giơ tay chỉ vào tôi, ngón tay run cầm cập,
“Cô thật sự… điên rồi! Cô có biết mình đang làm gì không?! 9 tệ 9 bao ship?! Cô lỗ chết luôn biết không?! Cô nghĩ sẽ kết thúc ra sao?! Phá sản! Đến lúc đó đừng khóc cũng không ai cứu được!”
Hắn gào lên, giọng khàn đặc, lộ rõ sự cuồng nộ và cay cú đến mất lý trí.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, rồi nhìn sang Tống Nhã đang run rẩy như chiếc lá mùa đông.
Bỗng thấy… buồn cười đến lạ.
Người đàn ông từng khiến tôi ngưỡng mộ, từng khiến tôi phải dè chừng, nhún nhường,
nay đứng trong căn phòng sáng đèn livestream, trong ánh mắt của hàng vạn khán giả nhỏ bé, chật vật, và nực cười.
Tôi không những không giận, mà còn nở nụ cười càng rực rỡ hơn nữa — nụ cười của kẻ chiến thắng.
Tôi thong thả điều chỉnh lại giá đỡ điện thoại, xoay ống kính về phía hai “vị khách quý”,
đảm bảo máy quay bắt trọn từng biểu cảm biến sắc của họ.
“Ồ?” Tôi kéo dài giọng, giọng nói nhẹ nhàng như đang tán gẫu chuyện thời tiết,
“Lỗ hay không thì khỏi phiền Lục tổng lo nhé.
Ngài lo cho chính mình thì hơn đấy.”
Ánh mắt tôi từ từ quét qua hắn, rồi dừng ở gương mặt không còn chút máu của Tống Nhã.
Cuối cùng tôi quay về đối diện với camera, mỉm cười tươi rói:
“Dù sao thì — vị Tống tiểu thư ‘biết điều’ bên cạnh ngài,
bộ Chanel tweed mùa mới, son YSL màu quyến rũ kia…
Trông cũng không hề rẻ nhỉ?”
Tôi nghiêng đầu một chút, mắt chớp nhẹ, vẻ mặt ngây thơ mà giọng nói lại lộ rõ sự tinh quái:
“Chỉ không biết, hiện tại Lục tổng…
còn đủ dòng tiền mặt để ‘nuôi nổi’ cô ấy không thôi?”
Tôi khẽ khịt mũi, hít sâu một hơi.
Cả căn phòng vẫn tràn ngập tiếng chuông đơn hàng không ngừng vang lên từ điện thoại, nhưng tim tôi thì lại lặng đi một nhịp.
Một dòng cảm xúc cuộn trào như sóng lớn, dâng lên tới cổ họng.
Không phải uất ức.
Không phải tủi thân.
Mà là một sự xúc động mãnh liệt.
Cảm giác được hiểu, được ủng hộ, được vô số người xa lạ đứng về phía mình, không cần biện minh, không cần cố gắng lấy lòng.
Chỉ bằng một câu “Chúng tôi luôn ở bên bạn.” – “chúng tôi ở đây”, họ đã cho tôi sức mạnh gấp trăm ngàn lần lời hứa rỗng tuếch từ kẻ từng nắm tay tôi bước vào lễ đường.
Tôi quay lại với ống kính, ánh mắt lấp lánh nước, nhưng môi lại nở nụ cười rực rỡ như nắng ban trưa.
“Cảm ơn… thật lòng cảm ơn các bạn!”
Giọng tôi hơi nghẹn lại, nhưng vẫn rõ ràng và vững vàng,
“Cảm ơn vì đã tin tưởng, vì đã ủng hộ, vì đã đứng bên tôi trong thời khắc khó khăn nhất.”
Tôi cầm lên một hộp mặt nạ nội địa chất lượng cao, giơ lên trước máy quay,
ánh mắt bừng bừng như có lửa:
“Hôm nay — 89 tệ một hộp, ‘Vi Quang Tinh Tuyển’ độc quyền giảm còn 59!
Mua 1 tặng 1, bao ship toàn quốc!
500 suất, mở bán ngay bây giờ!
3! 2! 1! — LÊN LINK!!!”
Dưới màn hình, bình luận lại như sóng vỗ dồn dập:
“Mua!!!”
“Ủng hộ chị!!!”
“Cố lên Vi Vi!!! Chúng tôi bên chị!”
“Dạy cặn bã thế nào là làm ăn thực thụ!”
Tôi nhìn dòng chữ chạy qua dòng này đè dòng kia, nối nhau không dứt.
Tay tôi run run nhấn “thêm hàng”.
Mắt thì vẫn dõi theo con số đang nhảy điên cuồng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết — tôi đã thật sự bắt đầu sống lại, vì chính mình.