Chương 5 - Chiến Tranh Nội Bộ Từ Bụng Mẹ
Cô ta nhận được hoa điểm tốt, nhưng chẳng thấy vui nổi.
Vì cô ta biết rõ, công lao… không thuộc về mình.
Tan học, mẹ cô tới đón.
Dì Lâm như thường lệ hỏi: “Hôm nay thế nào? Có được hoa đỏ không?”
Lâm Diệu Diệu móc hoa ra, cúi đầu, lầm lỳ.
Mẹ tôi cũng đến đón tôi, phía sau là mấy phụ huynh hào hứng kéo theo.
“Mẹ của Niên Niên ơi, chị mua đồ ăn vặt này ở đâu vậy? Ngon quá chừng!”
“Ngày mai chị làm gì cho bé ăn vậy? Nhớ cho con tôi ké nha, tôi trả tiền!”
Mẹ tôi bị vây giữa đám người, cười không khép được miệng.
“Tôi làm chơi thôi mà, thích thì mai tôi làm thêm cho mấy bé.”
Tôi thì bị một đám bạn nhỏ vây quanh, ríu rít chia tay: “Niên Niên mai gặp nha!”
“Mai nhớ mang kẹo sô-cô-la nữa đó nha!”
Tôi được mẹ đón về, trong vòng vây như minh tinh.
Lâm Diệu Diệu đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn tất cả.
Lần đầu tiên, cô ta bắt đầu nghi ngờ con đường “học bá” của mình.
【Tại sao… mình nỗ lực thế mà chẳng được gì?】
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho sự hoang mang của cô ấy.
Vì rất nhanh thôi, cô ấy sẽ nhận ra—
Trước triết lý “nằm chơi xả hơi” của tôi, mọi nỗ lực của cô ấy… chỉ như một trò cười.
5
Lên tiểu học, chiến trường “học bá” của Lâm Diệu Diệu chuyển từ vòng giao tiếp mẫu giáo sang bảng điểm đầy súng thật đạn thật.
Cô ta như một con robot lên dây cót tối đa, lúc nào cũng đang học.
Lúc tụi tôi còn đang học đánh vần, cô ta đã bắt đầu học thuộc New Concept English.
Lúc tụi tôi mới tập cộng trừ trong phạm vi 100, cô ta đã bắt đầu giải toán nâng cao rồi.
Mẹ cô ta đăng ký cho cô ta bảy tám lớp học thêm: Văn, Toán, Anh, piano, ballet, cờ vây… Lịch trình còn dày đặc hơn CEO công ty niêm yết.
Tối nào nhà tôi cũng thấy đèn phòng cô ta sáng tới khuya.
Nhiều lúc mẹ tôi còn thấy xót.
“Con bé học dữ vậy, không biết có chịu nổi không nữa…”
Tôi vừa gặm đùi gà, vừa xem hoạt hình, miệng lúng búng: “Người ta là thiên tài mà mẹ, khác dân thường như tụi mình chứ.”
Mẹ tôi véo má tôi một cái.
“Chỉ giỏi ngụy biện. Nhưng mà con cũng đừng buông thả quá, sắp thi giữa kỳ rồi đấy, mà rớt hạng là đừng trách mẹ bẽ mặt.”
“Yên tâm đi mẹ.” Tôi đầy tự tin.
Tiểu học với tôi đúng là trải nghiệm “giảm độ khó toàn diện”.
Những thứ trên lớp, tôi nhắm mắt cũng làm được.
Thế nên tôi nghe giảng nghiêm túc, ghi nhớ ngay tại lớp, giờ ra chơi là bung xõa, bài tập làm hết ở trường, về nhà không động tới một giây kiến thức.
Kết quả thi giữa kỳ công bố.
Lâm Diệu Diệu, không ngoài dự đoán, đứng nhất lớp. Tổng điểm 299. Văn 100, Toán 100, Anh 99.
Cả khối xôn xao.
Dì Lâm liền đăng bài dài cả trăm chữ vào nhóm phụ huynh, chia sẻ “bí kíp dạy con”, ca ngợi con gái chăm chỉ, phương pháp giáo dục hiệu quả đến mức nào.
Rồi còn tiện tay tag mẹ tôi vào.
“Chị Tô ơi, bé Niên nhà chị thi được bao nhiêu điểm vậy?”
Giọng điệu vừa khoe khoang vừa lấp ló chút khiêu khích không dễ nhận ra.
Mẹ tôi chưa kịp trả lời, cô giáo chủ nhiệm đã đăng bảng điểm lớp lên.
Hạng nhì: Tô Niên Niên . Tổng điểm 298.
Văn 99, Toán 100, Anh 99.
Chỉ thua Lâm Diệu Diệu đúng một điểm.
Cả group phụ huynh im lặng ba giây, sau đó nổ tung.
“Trời ơi, bé Niên cũng giỏi quá trời!”
“Bình thường thấy bé đâu có học hành gì nhiều đâu, suốt ngày chơi ngoài sân.”
“Đúng kiểu học bá thực sự, im im mà đạt thứ hạng cao!”
Dì Lâm không nói thêm lời nào.
Tôi có thể tưởng tượng vẻ mặt của dì lúc đó, chắc khó nuốt hơn ăn phải ruồi.
Tôi càng có thể “nghe thấy” sóng ngầm trong lòng Lâm Diệu Diệu.
【Không thể nào! Tô Niên Niên làm sao mà thi cao như vậy được! Rõ ràng ngày nào cũng chơi mà!】
Tan học, cô ta chặn tôi lại.
Gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên quyết và uất ức.
“Cậu có phải gian lận không?”
Tôi trợn mắt.
“Cậu có bằng chứng à?”
“Cậu không học gì cả! Sao có thể được điểm cao vậy chứ!” – cô ta gần như hét lên.
Tôi móc lỗ tai.
“Ai nói là tôi không học? Tôi nghe giảng đầy đủ mà.”
“Nghe giảng mà được điểm cao vậy á?”
“Ờ,” tôi kéo dài giọng, “chắc tại tôi thông minh hơn cậu đó.”
Câu đó như con dao nhúng độc, đâm thẳng vào tim Lâm Diệu Diệu.
Thứ cô ta tự hào nhất chính là cái đầu “thiên tài”.
Vậy mà cái đứa cô ta xem là phế vật, lại dám nói nó thông minh hơn cô ta?
【Không thể nào! Mình mới là người thông minh nhất! Cô ta chắc chắn gian lận! Đúng rồi, là gian lận!】
Cô ta hằm hằm chạy đi mách cô giáo.
Cô giáo gọi cả hai vào văn phòng, lấy bài thi ra kiểm tra lại.
Cô chỉ vào bài Văn của tôi, nói với Lâm Diệu Diệu:
“Em xem này, bài viết của bạn Niên Niên bị trừ một điểm vì chữ hơi cẩu thả. Nhưng nội dung thì phong phú, dẫn chứng hay, không thể chép được đâu.”
Rồi cô chỉ sang bài Anh của Lâm Diệu Diệu.