Chương 9 - Chiếc Tủ Thuốc Bí Mật

9

Tin Lưu Xán chính thức bị khởi tố được luật sư Chu báo lại cho tôi.

“Tổng số tiền chiếm dụng lên đến 368 triệu. Đã đủ cấu thành tội danh hình sự. Sáng nay công an đã tạm giam, với các cáo buộc: lừa đảo hợp đồng, chiếm dụng tài sản cá nhân, và quảng cáo sai sự thật.”

Tôi đứng trên ban công, tay cầm tách trà nóng, lắng nghe lời luật sư qua điện thoại mà lòng bình thản đến lạ.

Có những người, vấn đề không phải là có cứu được họ hay không, mà là ngay từ lúc sinh ra họ đã chọn cách phản bội.

Càng tốt với họ, họ càng muốn moi sạch bạn.

Tôi không nợ gì hắn ta cả.

Tôi cúp máy, đặt tách trà lên bậu cửa sổ, nhìn ánh nắng vàng rọi xuống con phố dưới nhà.

Trong bếp, vang lên tiếng chảo va vào nhau — là Thừa An.

Thằng bé đứng trên ghế, vụng về học cách rán trứng.

“Ngoại ơi, con muốn học nấu ăn.”

Tôi bước đến cầm lấy cái xẻng chiên, mỉm cười hỏi: “Ủa, sao hôm nay lại muốn làm đầu bếp nhí thế?”

Thằng bé cắn môi, hơi ngượng ngùng: “Cô giáo hỏi ai là người nấu cơm ở nhà, con nói là bà ngoại. Nhưng con cũng muốn học… để sau này lớn lên có thể nấu cơm cho ngoại ăn.”

Một góc nào đó trong lòng tôi chợt mềm nhũn đến mức không chống đỡ nổi.

Tôi xoa đầu nó: “Được, ngoại sẽ dạy con.”

Miếng trứng chiên méo mó nghiêng ngả, nhưng thằng bé lại cười rạng rỡ như vừa thắng giải.

Ăn trưa xong, tôi bắt xe đến trung tâm văn hóa.

Hôm nay là ngày diễn ra hội thảo học thuật chuyên đề “Kế thừa tinh hoa y học cổ truyền” do thành phố tổ chức, và tôi là giảng viên đặc biệt được mời đến chia sẻ.

Đứng trên bục giảng, nhìn xuống khán phòng kín chỗ, tôi bất chợt thấy lòng dâng lên một cảm giác thân thuộc đã lâu không chạm đến.

“Người ta hay nói thế hệ đi trước bảo thủ, nhưng thật ra điều chúng tôi gìn giữ không phải là vật cũ, mà là kinh nghiệm.”

“Thứ khiến chúng tôi lo sợ bị thất truyền không phải là đơn thuốc, mà là sự kính trọng dành cho cả một thế hệ.”

Tôi vừa nói, trong đầu vừa hiện lên từng mảnh ký ức: tôi dẫn Mộng Kỳ đi theo khám bệnh, dạy nó bốc thuốc, kê đơn từng bước.

Tôi từng tin rằng, chỉ cần dốc hết tâm sức, nó sẽ hiểu được rằng huyết thống không phải là gánh nặng, mà là sự tự nguyện để yêu thương.

Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu — giáo dưỡng một người còn khó hơn cả cứu một người.

Tiếng vỗ tay vang lên, tôi sực tỉnh, cúi chào khán giả rồi bước xuống.

Ở cuối hành lang, một dáng người quen thuộc đang đứng đợi.

Mộng Kỳ.

Nó mặc áo len xám, tóc buộc gọn, khác xa hình ảnh người phụ nữ lạnh lùng, sắc sảo mà tôi từng quen.

“Mẹ.” – Nó khẽ gọi tôi. “Con không cố tình đến. Chỉ là… lúc trưa Thừa An ngủ trưa có nói ‘hôm nay ngoại được nhận giải’, nên… con tới.”

Tôi không đáp, quay người định rời đi.

Nó bỗng nói: “Mẹ, thứ hai tuần sau con và Lưu Xán sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn.”

Tôi khựng bước.

“Con không làm vậy để cầu xin mẹ tha thứ.” – Nó cúi đầu, giọng nhỏ lại – “Mà vì con thật sự đã hiểu.”

“Bao năm nay con đi trên con đường mẹ đã trải sẵn, con coi mọi thứ là điều đương nhiên… cho đến khi chính tay con đập nát tất cả.”

Nó hít một hơi, mắt đã đỏ hoe: “Mẹ… nếu một ngày nào đó… con muốn bắt đầu lại từ đầu, mẹ có sẵn lòng… cho con một cơ hội không?”

Tôi không trả lời ngay.

Chỉ đi đến cạnh nó, hỏi nhẹ nhàng: “Con muốn bắt đầu lại, là vì mẹ, hay là vì chính con?”

Ánh mắt nó kiên định: “Vì con. Và vì cả Thừa An nữa.”

Tôi khẽ gật đầu: “Vậy thì lo làm tốt phần việc của mình trước đi.”

“Đừng mang hai chữ ‘con cái’ ra xin xỏ nữa. Con phải từng bước, từng bước mà bù đắp.”

Nó bật khóc, khẽ nói: “Dạ… con biết rồi mẹ. Con sẽ cố gắng.”

Tôi không nói thêm gì nữa.

Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nó khuất dần nơi hành lang, trong lòng không còn giận — chỉ còn sự mệt mỏi.

Có những vết thương không cần khâu lại, chỉ cần ngừng chảy máu là đủ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)