Chương 7 - Chiếc Máy Ảnh Bí Ẩn
18
Tối hôm đó, tôi mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mơ, chiếc điện thoại trong tay tôi từ từ nứt ra như một sinh vật sống.
Từng dòng chất lỏng màu đỏ sẫm rỉ ra từ ống kính máy ảnh, nhỏ lên đầu ngón tay tôi.
Nó sền sệt, ấm nóng, và… có cả tiếng tim đập khe khẽ.
Tôi giật mình tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi đưa tay quờ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
Nhưng trống không.
Tim tôi thắt lại.
Điện thoại đâu rồi?!
Tôi bật dậy, hét lớn:
“Điện thoại của tôi đâu rồi?!”
Thiên Thiên từ phòng khách chạy vội vào, trên tay cầm theo chiếc điện thoại.
Cô ấy nói, lúc rạng sáng có bắn pháo hoa, sợ đánh thức tôi nên không gọi.
Vì điện thoại cô đang sạc, nên mượn tạm điện thoại của tôi ra ban công chụp vài tấm ảnh.
Tôi giật phắt lấy điện thoại từ tay cô, mở album ảnh, tay lướt loạn lên vì vội.
Quả nhiên —
Trong mấy tấm ảnh pháo hoa, có mấy người qua đường lọt hẳn vào khung hình.
Gương mặt rõ ràng, không hề bị che, nhìn thẳng vào ống kính.
Tôi như nghẹn thở, trái tim đập dồn lên đến cổ họng.
Tôi gầm lên:
“Anh cho em dùng điện thoại này lúc nào?!”
Thiên Thiên bị tiếng quát làm cho sững lại, lùi về sau một bước, cúi đầu nói nhỏ:
“Điện thoại em đang sạc, nên em mới mượn.
Không thích thì anh xóa là được mà… có gì đâu phải nổi nóng như vậy…”
Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay định xóa mấy tấm ảnh đi.
“Không được xóa!”
Tôi xoay người, che chặt lấy điện thoại, giọng khàn khàn, gần như gào lên.
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng chết người.
Thiên Thiên sững người nhìn tôi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt.
“Anh rốt cuộc sao vậy?
Dạo này anh rất lạ…
Tại sao anh lại quý cái điện thoại này đến mức như thế?
Nó có gì mà em không được đụng vào?”
Tôi nhìn cô, giọng lạnh đến buốt người:
“Từ giờ trở đi, đừng bao giờ chạm vào điện thoại của anh nữa.
Không bao giờ được đụng vào.”
Thiên Thiên không nói thêm gì.
Cô ấy quay lưng, vừa khóc vừa rời khỏi phòng.
Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng ngủ khép lại.
Tôi quá mệt, không còn sức để đuổi theo.
19
Công ty liên tục xảy ra chuyện kỳ quái.
Gần đây lại có thêm người chết bất thường.
Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán sau lưng — Nói công ty bị trúng tà rồi.
Cuối cùng, ban lãnh đạo cũng không ngồi yên được nữa.
Sếp mời một vị pháp sư đến.
Nghe nói là cao nhân rất nổi tiếng trong vùng.
Ông ta mặc một bộ đạo bào màu xám trắng thô ráp.
Khuôn mặt gầy gò, góc cạnh như dao khắc.
Ánh mắt trầm mặc, sâu không thấy đáy.
Vừa bước vào, ông ta không nhìn bất kỳ ai.
Cứ thế lặng lẽ đi qua quầy lễ tân, hành lang, như thể có một luồng lực vô hình dẫn lối.
Không chệch một bước, ông ta dừng lại ngay trước cửa phòng làm việc của tôi.
Ông ta đứng trước mặt lãnh đạo, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy nghi:
“Chỗ này âm khí thấu xương.
Tà khí… chính là từ căn phòng này mà lan ra.”
Không khí lập tức đóng băng.
Tôi siết chặt cây bút trong tay.
Lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
“Không sao,” pháp sư nói khẽ,
“Cho tôi vào một mình xem thử.”
Nói rồi, ông ta đẩy cửa bước vào phòng tôi.
Trong không gian nhỏ hẹp ấy, ông ta bước đi chậm rãi.
Ngón tay lúc thì vẽ những đường vô hình giữa không trung,
Lúc lại như đang thì thầm trò chuyện với một thứ gì đó không ai nhìn thấy.
Vài phút sau, ông ta quay người bước ra.
Đối diện với lãnh đạo, ông ta khẽ cười — nụ cười không thể đoán nổi ẩn ý:
“Ngày mai tôi có thể lập đàn làm pháp sự.
Chuyện cụ thể… không tiện nói trước mặt mọi người.
Chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
20
Tôi cũng bước ra theo.
Lòng bất an, tôi khẽ ngẩng đầu lên.
Thấy vị pháp sư tuy đang nhìn về phía lãnh đạo,
Nhưng ánh mắt ông ta lại sắc như dao, chiếu thẳng vào tôi.
Cái nhìn ấy xuyên qua da thịt,
Giống như đang nhìn vào một vỏ rỗng – một cái xác không hồn.
Rồi tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai mình:
“Kẻ làm điều ác… tất tự diệt vong.”
Giọng không lớn,
Nhưng như mũi dùi nhọn, đâm thẳng vào màng nhĩ.
Tôi giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Pháp sư vẫn đứng đó, miệng mím chặt.
Xung quanh, đồng nghiệp không ai có phản ứng gì.
Cứ như… chẳng ai nghe thấy gì cả.
Đầu tôi ù đi một tiếng — “vù” một cái.
Ông ta biết rồi.
Ông ta đang cảnh cáo tôi.
Tôi không thể chần chừ thêm nữa.
Kìm nén tiếng tim đập như sắp nổ tung, tôi giả vờ cúi xuống kiểm tra điện thoại.
Thực chất là lén mở camera.
Lặng lẽ nhắm thẳng vào vị pháp sư, rồi âm thầm nhấn nút chụp.
Tách.
Màn hình sáng lên — Nhưng chỉ là một khung hình mờ mịt.
Chỉ thấy một bóng dáng nhòe nhoẹt, ánh sáng loang lổ.
Viền ảnh như bị xé nát, như một cuộn phim cũ hỏng,
Không thấy rõ bất kỳ nét mặt nào.
Tôi hoảng hốt.
Vội chụp lại lần nữa.
Nhưng lập tức hiện ra dòng cảnh báo quen thuộc:
“Bộ nhớ không đủ.”
Khốn thật.
Tên này… chiếm dung lượng khủng khiếp.