Chương 8 - Chiếc Khăn Tay Của Tứ Tiểu Thư
Khi ấy Hoàng thượng đã bệnh nặng, lại mê tín một tên “Thiên sư” dân gian được đưa vào cung.
Sở Vương và Tương Vương dòm ngó ngai vàng, tranh đấu trong ngoài triều đình không lúc nào ngơi.
Đại Tề liên tiếp thất bại, cuối cùng chủ động đề xuất đàm phán.
Sứ giả người Đát Đát đưa ra điều kiện:
Phải hiến một công chúa hòa thân, mới thể hiện được thành ý.
Công chúa ruột của Hoàng thượng thì đã gả hết, hoặc còn quá nhỏ.
Con gái các vương gia thì được phụ mẫu che chở, không ai chịu giao ra.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng trọng trách hòa thân rơi xuống đầu ta.
18
Thế nhưng Hoàng thượng tuổi già sức yếu lại kiên quyết không cho ta hòa thân Tây Bắc.
Ông phái Hầu gia – tuổi gần năm mươi – ra tiền tuyến chống giặc.
Hầu gia dắt theo nhị ca cùng xuất chinh Tây Bắc.
Trước khi lên đường, ta đến tiễn họ.
Nhị ca ngồi trên ngựa, cười đến lộ răng trắng.
Huynh nói:
“Tụng Hòa, ca nhất định sẽ không để muội phải đi hòa thân.”
Ta mắt đỏ hoe nhìn huynh, chẳng hiểu sao, rất nhiều lần rồi, ta chỉ có thể nhìn huynh như thế.
Huynh cúi xuống nhẹ lau nước mắt dưới khóe mi ta.
Khẽ giọng nói:
“Ta không vì Đại Tề, không vì nhà họ Lý, ta chỉ vì Tụng Hòa của ta, công chúa của ta.”
Ánh mắt huynh nóng rực, không hề báo trước mà đâm thẳng vào tim ta, khơi dậy muôn tầng gợn sóng.
Tiếp đó, huynh thu lại vẻ dịu dàng, ngồi thẳng người, nhìn về phía đại ca.
“Ca, huynh phải bảo vệ tốt cho muội ấy.”
Ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao, trong đôi mắt đó đều có thứ cảm xúc ta không thể nhìn thấu.
Nhị ca rời đi rồi.
Huynh vốn là tướng tài trời sinh, chỉ trong hai tháng đã xoay chuyển cục diện Tây Bắc, khiến Đát Đát đại bại.
Hoàng thượng nghe tin vui mừng khôn xiết, phong huynh làm tiểu tướng quân.
Cùng lúc đó, chức quan của đại ca cũng ngày càng thăng tiến.
Nhưng huynh đã ngoài hai mươi, không vợ, không thiếp, đến cả người hầu thân cận cũng không có.
Bên ngoài đồn rằng huynh có sở thích đoạn tụ.
Ta từng bóng gió dò hỏi, nhưng lần nào cũng bị huynh lạnh nhạt ngăn lại.
Huynh tuy xa cách hơn, nhưng vẫn luôn tốt với ta như xưa.
Thường xuyên tặng ta những vật mới lạ, dạy ta học, thậm chí có lúc còn giống nhị ca, tìm cách lén đưa ta ra khỏi cung dạo chơi.
Nhưng dù tránh được hòa thân, ta cũng đã lớn, rốt cuộc vẫn phải gả chồng.
Hoàng hậu vì ta mà xem xét rất nhiều nhân tuyển, mà ta thì chẳng hề có hứng thú với ai.
Cho đến một ngày, khó khăn lắm ta mới tranh thủ được một cơ hội xuất cung.
Ta đến Hầu phủ.
Người gác cổng rất thân thiện:
“Đúng lúc nô tài có thư của nhị thiếu gia phải đưa cho phu nhân, à, đây còn có một phong gửi công chúa nữa.”
Ta mỉm cười:
“Vậy để ta mang vào cùng, ngươi không cần đi theo.”
Thư phòng yên tĩnh, không hiểu sao ngoài cửa không có lấy một người hầu.
Đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy đại ca cất cao giọng từ bên trong:
“Tụng Hòa tuyệt đối không thể gả cho bất kỳ kẻ nào khác!”
19
Di mẫu giọng đầy tuyệt vọng:
“Nhưng con bé là công chúa, con định cưới công chúa sao? Không màng tiền đồ nữa à?”
Đại ca giọng bình tĩnh đến lạnh lùng:
“Nếu con nói, con dốc lòng mưu cầu quan lộ đến hôm nay cũng là vì nàng ấy. Mẫu thân nghĩ sao?”
Di mẫu kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.
“Con… chẳng lẽ, ngày con nhất quyết để nó nhận tổ quy tông, rời khỏi Hầu phủ, cũng là để hôm nay?”
Nam nhân ấy đáp không chút do dự:
“Phải.”
Qua khe cửa, chỉ thấy dáng người cao lớn của đại ca. Ánh nến chập chờn soi lên nửa gương mặt, khiến huynh thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma. Giây phút ấy, huynh như cởi bỏ lớp mặt nạ ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt lộ ra cố chấp cùng dục vọng sâu kín.
“Con điên rồi! Đó là muội muội con!”
“Từ lúc nàng ôm lấy con trong lễ cập kê, nàng đã không còn là muội muội nữa. Hơn nữa, mẫu thân chẳng phải từng đùa rằng, nếu Tụng Hòa thích ai trong ba huynh đệ, người đó có thể cưới nàng làm vợ sao?”
“Ta… chuyện đó chỉ là nói đùa thôi…”
“Nhưng con coi là thật.”
Giọng đại ca chùng xuống:
“Chúng con… đều coi là thật.”
20
Ta không dám nghe tiếp nữa.
Đầu óc ong ong, chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia của đại ca:
“Từ lúc nàng ôm ta trong lễ cập kê, đã không còn là muội muội nữa.”
Vậy… đại ca thích ta sao?
Thế thì… đây là thứ tình cảm gì?
Chúng ta là huynh muội cơ mà.
Tựa như có ai đó giáng một gậy mạnh vào đầu, ta choáng váng đến không thể thở nổi.
Ta mơ hồ quay lại cung.
Thế nhưng ta lại chợt nhận ra: so với việc biết được tâm tư của đại ca, điều khiến ta không chịu đựng nổi hơn, lại là sự lạnh nhạt, xa cách của huynh trong khoảng thời gian này.
Ta… chẳng lẽ ta cũng điên rồi?