Chương 8 - Chiếc Áo Lông Vũ Đắt Giá
Tôi run rẩy, nhìn từng người, mắt tóe lửa:“Tôi điên? Nếu tôi điên là do cả cái nhà này ép tôi!”
“Các người bắt nạt tôi là một chuyện, còn dám bắt nạt con tôi! Thích cay đúng không? Một người một đĩa luôn nè!”
Tôi hất cả đĩa vào người bọn chúng.
Mẹ chồng lao tới trước:“Đồ mặt dày, một lòng chỉ biết nhà thằng hai, sao không về đó luôn đi, bám ở nhà tôi cho tôi hầu hạ cái gì? Đồ không biết xấu hổ!”
Chị dâu tiếp lời:“Đánh bóng bản mặt, cố tỏ ra sang chảnh, không mệt chắc?”
Anh cả cười lạnh:“Đã sinh con rồi để nó thành trẻ bỏ mặc, vậy lúc đầu không biết giữ cái quần lại hả? Hay cần tôi tặng ít bao cao su, để khỏi đẻ thêm đứa nữa rồi bỏ mặc?”
Cuối cùng đến lượt Mục Bắc Thần—Tôi hất cả bát cá nấu cay, cả nước cả đồ, tạt thẳng vào người hắn.
“Mục Bắc Thần, tôi muốn ly hôn với anh.”
Tôi nắm tay con, lao ra ngoài.
Con mới chạy được vài bước đã giật tay tôi ra, hét:
“Con không đi với mẹ!”
Tôi lạnh giọng:“Không đi thì thôi.”
Tới cửa, tôi quay lại nhìn đám người đó.
Ai nấy lấm lem dầu mỡ— Nhìn thật thảm hại. Buồn cười vô cùng.
À, còn một đứa nhỏ nữa.
Tôi cúi xuống nhìn Viễn Sơn, giọng lạnh như băng:
“Ba mẹ mày chẳng hề thương mày đâu. Thương mày thì đã không để mày sống nhờ nhà người ta. Mày hiểu ‘sống nhờ’ nghĩa là gì không?”
Nó gầm lên:“Bà nói dối! Đồ nói dối! Ba mẹ bà mới không thương bà!”
Tôi cười nhạt:
“Ba mẹ tôi vốn dĩ đâu có thương tôi.”
“RẦM.”
Tôi đóng cửa lại.
Sau cánh cửa vẫn vọng ra tiếng chửi rủa, gào thét.
Bọn chúng đuổi theo, nhưng người dính dầu loang xuống sàn, nhân viên nhà hàng chạy ra mời họ vào lại.
Tôi không quay đầu. Tôi ngẩng cao đầu, bước ra khỏi quán Tứ Xuyên ấy.
Ngoài kia— bầu trời xanh mây trắng, chim tự do bay lượn.
Mọi thứ ngoài kia thật tươi đẹp. Sau khi trốn thoát nhưng lại bị Mục Bắc Thần đưa về một lần nữa…
Tôi luôn nghĩ đến việc trả thù gia đình nhà họ Chu.
Nhưng sau trận bùng nổ ở quán Tứ Xuyên hôm ấy, cơn giận như được trút ra hết, ý định trả thù cũng tan biến.
Từng yêu, từng hận.
Giờ thì… chẳng còn quan trọng nữa.
Thứ duy nhất quan trọng — là sống cho ra sống.
Khi một ngày ba bữa còn chưa biết kiếm đâu ra, người ta chẳng còn tâm trí nghĩ đến yêu hay không yêu.
Trước kia tôi luôn nghĩ: có thể dựa vào cha mẹ, dựa vào chồng.
Nhưng lòng người dễ đổi, đời người bạc bẽo, không ai là nơi để nương tựa mãi mãi.
Tôi bắt đầu lại từ đầu. Tìm được một công việc rửa bát ở bếp sau một quán ăn.
Vì có bao cơm một bữa, lại được tạm ứng lương trước. Một tháng 3 triệu, ông chủ ứng cho tôi 1 triệu rưỡi.
Tôi dùng 500 nghìn thuê một căn phòng dưới tầng hầm — xem như có chỗ trú mưa, chắn gió.
Khi rảnh, tôi bắt đầu ôn thi lấy chứng chỉ kế toán viên chuyên nghiệp (CPA).
Hồi đại học tôi học ngành kế toán, từng dự định thi lấy bằng ngay sau tốt nghiệp.
Nhưng lại cưới chồng, sinh con, rồi bỏ lỡ.
Giờ học lại có phần khó, nhưng khi kiên trì rồi, thì thấy cũng không quá khó như tưởng tượng.
Tôi chưa từng gọi lại cho bố mẹ.
Nhưng họ thì có gọi cho tôi, mẹ còn chuyển cho tôi một khoản tiền, dặn đừng giận họ.
Tôi đâu giận. Chỉ là—sẽ không bao giờ quay về nữa.
Mục Bắc Thần lúc đầu còn chần chừ không chịu làm thủ tục ly hôn. Một tháng sau, đột nhiên lại gọi điện giục tôi đi ký giấy.
Thủ tục diễn ra suôn sẻ. Lúc ra về, tôi thấy trong xe anh ta đã có một người phụ nữ khác.
Sau này tôi mới biết, cô ta có thai, nên Mục Bắc Thần mới gấp gáp ly hôn rồi kết hôn lại vội vàng như vậy.
Nghe nói sống không mấy yên ổn.
Người mới có cá tính, bầu bí mà ngày nào cũng cãi nhau với mẹ chồng, cuối cùng sảy thai.
Bác sĩ bảo sau này khó mà mang thai lại.
Mục Bắc Thần đổ hết tội lên đầu mẹ, rồi dứt khoát đuổi bà ra khỏi nhà, không nuôi nữa.
Bà cụ lang thang, tìm tới con trai lớn. Nhưng anh cả đã bán nhà, bế con chuyển hết vào Thâm Quyến từ lâu.
Vậy là… bà thật sự không còn nơi để đi.
Thế mới nói — người không có lương tâm, không cần mình trả thù, trời cũng sẽ không tha.
Còn con trai tôi… tôi để lại cho anh ta nuôi.
Tôi hiện tại không đủ khả năng nuôi con.
Có lẽ sau này con sẽ hận tôi, sẽ từ mặt tôi.Nhưng cuộc đời tôi mới là điều quan trọng nhất.
Đời tôi còn dài, còn ánh sáng phía trước.Tôi phải sống cho chính mình.
Hoàn.