Chương 3 - Chìa Khóa Mất Tích
3
Thoắt cái, đã đến ngày Mặc Thiên Vũ thi đại học.
Hôm đó là thứ Năm, tôi không có tiết buổi sáng, hiếm hoi mới có cơ hội được ngủ nướng.
Tối hôm trước tôi làm thêm đến rất muộn, vừa chạm vào giường đã ngủ mê mệt.
Chín giờ sáng, tiếng chuông điện thoại chói tai kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị hỗn độn.
Tôi lần mò lấy điện thoại, màn hình hiển thị hai chữ “Mẹ gọi”.
Tôi vừa bấm nút nghe, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng hét to hoảng loạn gần như gào rú của bà:
“Mặc Thiên Dao! Em con để quên thẻ dự thi trên bàn học ở nhà! Mau mang đến cho nó! Nhanh lên!”
Câu nói vừa dứt, chưa kịp để tôi phản ứng gì, mẹ đã “rầm” một tiếng dập máy.
Tôi nằm yên trên giường, tay vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn trần nhà.
Bên tai vẫn vang vọng giọng điệu ra lệnh đầy áp đặt của mẹ.
Mang đi?
Tại sao lại là tôi?
Trong đầu tôi như một cuốn phim tua nhanh, hiện lên vô số khoảnh khắc mình bị nhốt ngoài cửa.
Hình ảnh tôi bị giáo sư mắng té tát chỉ vì đi học muộn do chờ mở cửa.
Hình ảnh tôi sốt cao, co ro trước cửa sắt lạnh băng, dần lịm đi trong cơn mê man.
Hình ảnh tôi run rẩy trong gió lạnh, chỉ để chờ một ai đó mở cửa.
Họ coi tôi như kẻ trộm mà đề phòng, vứt bỏ tôi như rác rưởi ngoài cánh cửa ấy.
Họ ung dung hưởng thụ sự im lặng nhẫn nhịn của tôi – người đang cố gắng làm thêm để “giảm gánh nặng” cho họ – mà làm ngơ trước mọi đau đớn và nỗ lực của tôi.
Giờ thì sao?
Họ cần tôi rồi.
Khi đứa con trai mà họ cưng như trứng – Mặc Thiên Vũ – bước vào thời khắc quan trọng nhất đời mình, họ mới nhớ ra là còn có một đứa con gái tên Mặc Thiên Dao.
Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, không hề vội vàng.
Tôi chậm rãi bước xuống giường, vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt thật kỹ.
Rồi tôi vào bếp, lấy sữa và bánh mì, chuẩn bị một bữa sáng thảnh thơi cho riêng mình.
Tôi thậm chí còn bật ti vi, chuyển sang kênh chương trình tạp kỹ nhảm nhí, vừa ăn vừa xem người ta cười nói huyên thuyên trên màn ảnh.
Đồng hồ thạch anh trong phòng khách tích tắc trôi, từng phút, từng giây.
Tôi biết, mỗi giây trôi qua đều đồng nghĩa với việc Thiên Vũ và ba mẹ tôi ngoài phòng thi càng thêm lo lắng và tuyệt vọng.
Cho đến khi tôi thong thả ăn xong miếng bánh cuối cùng, uống hết giọt sữa cuối cùng.
Tôi mới từ tốn gọi lại cho mẹ.
Chưa đầy một giây, điện thoại đã được bắt máy. Đầu dây bên kia hỗn loạn đến mức gần như vỡ tung: tiếng người chen lấn, còi xe inh ỏi.
“Mặc Thiên Dao! Mày chết ở đâu rồi hả?! Thẻ dự thi đâu?! Em mày sắp không vào được phòng thi rồi!!”
Giọng mẹ không còn là ra lệnh nữa, mà là nỗi hoảng loạn tột cùng pha lẫn tức giận, chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Tôi hơi đưa điện thoại ra xa, đợi bà gào xong mới áp máy trở lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, dùng một giọng nói xa lạ đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên, bình thản đến đáng sợ, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Mẹ, con vừa về đến nhà.”
Tôi ngừng lại một chút, cho họ một tia hy vọng, rồi lạnh lùng bóp chết nó.
“Nhưng mà… không ai ở nhà, cửa khóa. Con không vào được.”
“Tốt nhất là…”
Tôi cố ý kéo dài giọng:
“Để em con… thi lại sang năm đi?”
Đầu dây bên kia im phăng phắc – cái im lặng còn đau tai hơn cả tiếng hét.
Ngay sau đó là tiếng gào như núi lửa phun trào.
“Mặc Thiên Dao! Đồ lòng lang dạ thú! Mày điên rồi à?!”
“Mày muốn hủy hoại cả đời em mày à?! Sao tao lại sinh ra thứ độc ác như mày chứ?!”
Mẹ gào mắng đến mức giọng nói méo mó, lạc cả âm.
Tiếp theo là giọng hét giận dữ của ba tôi, trầm nặng mà đầy bạo lực:
“Mở cửa! Con khốn nạn, mày mau mở cửa cho tao!”
“Mặc Thiên Dao, tao nói cho mày biết! Nếu Thiên Vũ mà có mệnh hệ gì, tao lột da mày!”
Tiếng mắng mỏ đinh tai nhức óc, lẫn vào âm thanh huyên náo ngoài phòng thi, biến thành một vở hài kịch lố bịch.
Ngay khi họ đang gào đến mức gần kiệt hơi, một giọng nam trầm tĩnh xen vào, xuyên qua đám âm thanh hỗn độn:
“Phụ huynh, xin giữ trật tự! Còn lại nửa phút, thí sinh có thể vào phòng thi, nhưng phải bổ sung thẻ dự thi trước khi kết thúc bài!”