Chương 9 - Chìa Khóa Của Những Ký Ức
Tôi rút ly nước khỏi tay nó, đặt lên tủ đầu giường.
Khi đứng dậy, nó hoảng hốt nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi nhìn thấy những gân xanh nổi bật trên mu bàn tay nó, nghe tiếng nó nức nở, run rẩy không thành câu.
Nhưng tôi chỉ đưa tay, gạt nó ra.
Đứng thẳng người, cúi xuống nhìn, giọng tôi bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Từ nay, mẹ không muốn gặp lại con nữa.
Cũng mong con, đừng bao giờ làm những chuyện ngu ngốc vô nghĩa như thế.”
Tôi thấy nước mắt nó, cuối cùng cũng rơi xuống.
19
Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.
Khi quay người, ở hành lang, tôi thấy Phí Uyên đứng đó.
Cách tôi một khoảng không xa không gần, anh ta nhìn tôi.
Khi ấy tôi mới nhận ra — trông anh ta đã tiều tụy hơn nhiều.
Chưa đến bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc.
Khuôn mặt không còn chăm chút, cằm lởm chởm râu.
Anh ta bước đến hai bước, lại dè dặt giữ khoảng cách.
Giọng nói cẩn thận, do dự:
“Tư Ngôn không thể rời xa em.
Sau này, dù chúng ta không thể làm vợ chồng nữa… có thể… làm nửa người thân không?
Xem như cùng chăm sóc con, đôi khi gặp nhau, ăn một bữa cơm… được không?”
Tôi bình thản:
“Không cần đâu.
Tôi đã nói rõ với nó rồi, chắc nó sẽ không còn làm anh khó xử nữa.”
Phí Uyên lúng túng, vội vàng nói:
“Không phải vì khó xử. Tang Ninh, anh… anh thật sự muốn ở bên em. Anh… anh không thể rời xa em.”
“Xin lỗi, trước đây vì tức giận với nhà họ Phí, anh đã làm nhiều chuyện tổn thương em.
Nhưng giữa anh và An Ninh, thật ra chưa từng có gì cả.
Bao năm nay, anh thật lòng yêu em.
Có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh hứa, sẽ không bao giờ như trước nữa.”
Anh ta lại bước gần thêm.
Tôi cau mày, hơi lùi lại:
“Phí Uyên, đừng khiến tôi càng thêm ghê tởm anh.”
Bước chân anh ta chợt khựng lại.
Một lát sau, anh nghiêng người tránh sang một bên, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng và bi thương:
“Xin lỗi… anh hiểu rồi.”
Tôi đi ngang qua anh ta.
Khoảnh khắc lướt vai, nghe thấy tiếng nói khàn khàn, rất buồn:
“Tang Ninh, anh xin lỗi.”
Tôi không quay đầu, chỉ khẽ nói:
“Mọi chuyện qua rồi.”
Về quá khứ, tôi đã không còn quan tâm,
nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ.
Vì vậy, câu “Không sao đâu” — tôi sẽ không bao giờ nói.
20
Tôi trở về nhà.
Ba tôi cũng vừa lái xe chở hàng về, chiếc xe tải dừng ngay ngoài sân cùng lúc với tôi.
Ông đã ngoài năm mươi, vậy mà vẫn kiên trì với công việc này.
Ngày trước, khi tôi và Phí Uyên còn tạm gọi là hòa thuận,
Phí Uyên từng hiếm hoi cùng tôi về quê, khuyên ông nghỉ ngơi.
Nhưng ba tôi chỉ cười nói riêng với tôi:
“Rễ nhà mình còn ở đây.
Ba còn kiếm được tiền từ công việc này, thì Ninh Ninh của ba mãi còn chốn để về.”
Ông biết rõ, hôn nhân của tôi chẳng mấy tốt đẹp,
và rằng tôi sớm muộn gì cũng sẽ phải tự bước ra khỏi đó.
Tôi nhìn ông xuống xe, bỗng thấy mắt mình cay xè.
Ông từ thùng xe lấy ra bao lớn bao nhỏ, vui vẻ nói:
“Tối nay làm bữa lớn, ăn mừng một chút.”
Tôi cười, phụ ông chuyển đồ:
“Ăn mừng học trò của con đạt giải hả ba?”
Ba tôi nghiêm nghị lắc đầu:
“Không.
Là ăn mừng Tang Ninh nhận danh hiệu ‘Giáo viên xuất sắc’.”
Tôi sững người, rồi cúi xuống nhìn tấm giấy chứng nhận trong tay, khẽ bật cười.
Hôm sau là giao thừa.
Có lẽ bọn trẻ trong làng đang bắn pháo hoa, bên ngoài vang lên những tiếng nổ lách tách.
Tôi và ba ngồi trước cửa sổ ăn cơm.
Pháo hoa, bàn ăn, đêm tối — cảnh tượng quen thuộc như thể đã từng.
Thoáng chốc, tôi thấy mình như trở lại năm Phí Tư Ngôn sáu tuổi.
Khi đó, anh ta, tôi, ba tôi, và đứa nhỏ, bốn người cùng nhau đón năm mới.
Trên bàn, Phí Tư Ngôn giơ ly nước, lắp bắp đọc câu chúc vừa học được:
“Chúc ông ngoại sống lâu trăm tuổi, chúc ba mẹ… trăm năm hạnh phúc.”
Tôi đỏ mặt.
Phí Uyên ngồi bên cạnh, dưới bàn, lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, là một trong số rất ít những dịu dàng từng tồn tại giữa chúng tôi.
Quá khứ không phải hoàn toàn tồi tệ, chỉ là không được trọn vẹn.
Tôi rót rượu cho ba, nâng ly, khẽ chạm vào ly ông.