Chương 4 - Chìa Khóa Của Những Ký Ức
Trong mắt Phí Uyên, tôi là “vết bẩn”.
Là cái tên mà người nhà họ Phí bao lần mỉa mai dè bỉu:
“Không xứng làm vợ, không xứng làm mẹ.”
Tôi không đáp lại.
Đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa.
Khi xong xuôi trở ra, đã gần nửa đêm.
Tôi bước đến cửa sổ lấy điện thoại, qua lớp kính nhìn thấy dưới cơn mưa nặng hạt, Phí Uyên và Tư Ngôn vẫn đứng đó.
Họ hoàn toàn có thể lên xe, nhưng lại cố tình dầm mưa.
Bởi họ biết rõ, từ cửa sổ phòng ngủ của tôi có thể trông ra ngoài sân.
Họ thấy đèn phòng tôi sáng, chắc chắn đoán rằng tôi sẽ mềm lòng.
Tôi cầm điện thoại, dứt khoát kéo rèm lại, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Gần như cùng lúc, điện thoại đổ chuông — là Phí Uyên gọi đến.
Tôi ấn từ chối, nhưng anh ta lại gọi tiếp, không dứt.
Bao nhiêu năm qua anh ta hiếm khi chủ động gọi cho tôi.
Dù có chuyện gì quan trọng, cũng chỉ nhắn một tin, vỏn vẹn ba đến năm chữ.
Có lẽ tôi dù có bị chán ghét, thì sống chung mười lăm năm, đột nhiên biến mất, dù là chó hay mèo cũng khiến người ta khó thích nghi nổi.
Chuông vẫn vang lên không ngừng. Tôi định tắt máy.
Nhưng lại thấy tin nhắn từ anh ta: “Nói chuyện về chuyện ly hôn.”
Điện thoại lại rung lên.
Lần này, tôi ấn nút nghe.
Tiếng Phí Uyên chen lẫn mưa lớn vọng vào, giọng nói cứng nhắc gượng gạo:
“Tư Ngôn dầm mưa nên sốt rồi, em để nó vào tắm trước đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp…”
Tôi bỗng cảm thấy chán ghét anh ta lần đầu tiên.
Nhẹ giọng, cắt lời:
“Phí Uyên, rốt cuộc anh muốn gì?”
9
9
Bên kia im lặng thật lâu.
Hồi lâu sau, giọng người đàn ông mới khẽ khàng vang lên, ngập ngừng như thể lạc lối:
“Anh… thật sự là, thật sự là Tư Ngôn dầm mưa nên bị sốt…”
Tôi đột nhiên cảm thấy phiền đến cực điểm.
Cha con bọn họ thông minh đến đáng sợ, vậy mà đến một chuyện đơn giản như thế, lại cứ phải giả vờ hồ đồ.
Tôi dốc nốt chút kiên nhẫn cuối cùng, nói rõ ràng lần cuối:
“Phí Uyên, là Tư Ngôn đã nói trước bao người, muốn thay một người mẹ không tệ như tôi.
Là anh, cũng là cả nhà họ Phí, ghét bỏ tôi, trách tôi vô liêm sỉ, cướp mất vị trí của An Ninh.
Bây giờ, đúng như các người mong muốn, tôi đồng ý ly hôn.
Anh đổi vợ, Tư Ngôn đổi mẹ.
Như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Anh nghe đủ hiểu chưa?”
Mưa vẫn rơi ào ào, im lặng như chết.
Không biết qua bao lâu, đến lúc tôi định dập máy, thì cuối cùng Phí Uyên mới lên tiếng —
Giọng nói của anh ta lần đầu tiên lộ vẻ lúng túng: “Tang Ninh, anh…”
Tôi thực sự thấy mệt.
Tôi bỗng nhận ra, tôi đã chán ghét Phí Uyên, cũng chán ghét Phí Tư Ngôn.
Tay cầm điện thoại khẽ run, là vì giận, vì uất, vì không thể hiểu nổi.
Rõ ràng đây là điều họ muốn, là họ lựa chọn.
Vậy còn muốn gì nữa? Còn chưa đủ à?!
Cảm xúc tôi sắp vượt khỏi giới hạn, tôi cắt ngang lời bên kia một cách lạnh lùng:
“Nói lần cuối.
Chuyện ly hôn, tôi đã ủy quyền hoàn toàn cho luật sư Trương, giấy tờ cần ký tôi đã ký hết.
Nếu anh không chịu phối hợp, luật sư Trương sẽ thay tôi khởi kiện.
Dù thế nào, giữa chúng ta… đã chấm dứt rồi.”
Ngay trước khi tôi cúp máy, bên kia vang lên hai tiếng gọi cùng lúc —
“Tang Ninh!”
“Mẹ!”
Tôi dập máy.
Lập tức chặn số và xóa toàn bộ liên hệ với Phí Uyên, Phí Tư Ngôn và tất cả người nhà họ Phí.
n oán, nếu đã không muốn nói thêm, thì dừng ở đây.
10
Cuối tháng Mười, trường học thành lập một lớp học vẽ hơn chục em, phân công tôi làm giáo viên phụ trách.
Nói là muốn lần đầu tiên thử sức, tham gia cuộc thi vẽ tranh cấp tiểu học ở huyện vào tháng Mười Hai.
Bọn trẻ trong làng núi hẻo lánh này, hầu như chưa ai được đặt chân đến huyện.
Cho nên đứa nào được vào lớp học vẽ cũng hăng hái tột độ.
Buổi học đầu tiên kết thúc, đến lúc tan trường vẫn có mấy đứa níu lấy tôi, xin ở lại vẽ thêm chút nữa.
Một bé gái ánh mắt đầy chờ mong hỏi tôi:
“Cô ơi, nghe thầy hiệu trưởng nói, cô là người đầu tiên ở làng mình thi đậu đại học, còn là trường giỏi nhất nữa!
Nếu chúng con thi vẽ ở huyện mà đoạt giải, sau này có thể cũng giỏi như cô không?”
Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của con bé, bỗng thấy lòng xao động.
Đã lâu lắm rồi, tôi chưa từng nghe ai gọi tôi là “giỏi giang” nữa.
Lần đầu tôi theo Phí Uyên dự tiệc, các quý bà trong hội cũng từng tò mò hỏi:
“Phu nhân nhà họ Phí tốt nghiệp trường nào vậy?”
Khi ấy tôi còn tự hào đáp: “Học viện Mỹ thuật thành phố Nam.”
Đổi lại là những ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nhau:
“Trong nước sao? Có trường như thế thật à?”
“Thành phố Nam là ở đâu vậy?”
Nhiều năm như thế, tôi dần quên mất, thật ra tôi chưa bao giờ tệ như họ nói.