Chương 2 - Chìa Khóa Của Những Ký Ức
Bỗng thấy như mình lại trở về tuổi thơ.
Thành phố Hải nơi tôi sống mười lăm năm qua dường như chỉ là một giấc mộng.
Mà giờ, mộng nên tỉnh rồi.
Tôi ở lại Nam trấn, xin vào dạy ở trường tiểu học trong thôn.
Lại cầm bút vẽ lên, dạy bọn trẻ học hội họa.
Rời khỏi nhà họ Phí, cuối cùng cũng không còn ai chĩa ngón tay vào tôi mà bảo:
“Vẽ vời chỉ là thứ dùng để lấy lòng kẻ có tiền, bám lấy xó xỉnh nghèo nàn là hành vi trốn tránh hiện thực của kẻ vô dụng.”
Thoắt cái, đã gần hai tháng trôi qua.
Tôi cũng dần vượt qua được cơn nghiện mang tên Phí Uyên và Phí Tư Ngôn.
Không còn nửa đêm choàng tỉnh, ngực đau đến không thở nổi.
Ngày tháng lặng lẽ trôi đi.
Cho đến một buổi chiều hai tháng sau, Phí Uyên gọi điện cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia như đã mất hết kiên nhẫn, giọng lạnh lùng khinh khỉnh: “Tang Ninh, em thắng rồi đấy, hài lòng chưa?”
4
Tôi đứng trước cổng trường, bên cạnh là mấy đứa trẻ vây quanh ríu rít, nhất thời không kịp phản ứng.
Giọng anh ta lại cười khẩy: “Làm loạn đủ rồi thì quay về đi.
Anh với Tư Ngôn đều bận, không rảnh chơi mấy trò trẻ con với em.”
Dường như trong mắt hai cha con họ, mọi việc tôi làm đều là ấu trĩ, buồn cười và ngớ ngẩn.
Giống như năm Tư Ngôn lên chín tuổi, lần đầu tiên ném thẳng túi quà vặt tôi mang về.
Nó nói: “Bà nội bảo mấy thứ này là đồ rác rưởi của bọn nhà nghèo.”
Tôi tức đến mức giơ tay muốn tát, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, thằng bé chỉ thản nhiên nhìn tôi rồi nói:
“Mẹ à, mấy bé gái lớp Một ở trường con cũng không khóc lóc nhặng xị thế này đâu.”
Ấu trĩ, khóc nhặng xị.
Tôi kéo mình ra khỏi ký ức, cố giữ bình tĩnh:
“Tôi nhớ là ngày tôi đi, đã nói rất rõ ràng rồi.”
Giọng Phí Uyên đầy kinh ngạc, như không thể tin nổi: “Em thực sự muốn ly hôn sao?
Ly hôn thì cũng phải về làm thủ tục chứ, em đến bao giờ mới thôi bốc đồng đây?”
Một đứa trẻ kéo nhẹ vạt áo tôi.
Tôi xoa đầu em bé, nhẹ giọng nói tiếp:
“Tôi đã ủy quyền toàn bộ cho luật sư Trương, giấy tờ cần ký cũng đã ký xong.
Luật sư Trương nói, đã liên hệ với anh.
Nếu không còn chuyện gì khác, xin đừng làm phiền tôi nữa.”
Phía ngoài cổng đã có phụ huynh đến đón con.
Tôi đưa tay định cúp máy.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng một thiếu niên vang lên qua điện thoại —
Lạnh nhạt, có phần khó chịu, y hệt Phí Uyên: “Thế còn con thì sao?”
5
Ngón tay tôi khựng lại giữa không trung, tim chợt nhói lên từng cơn.
Một lúc sau, tôi không trả lời, lặng lẽ tắt máy.
Chuyện quyền nuôi dưỡng Phí Tư Ngôn, dù tôi có muốn hay không, cũng không đến lượt tôi.
Huống chi, giờ nó đã mười bốn tuổi, là học sinh lớp tài năng của đại học tốt nhất Hải thị, cao gần mét tám.
Trí tuệ và học thức đều vượt xa bạn bè cùng trang lứa.
Nhà họ Phí cấp cho nó một căn hộ riêng, bảo mẫu tốt nhất, thẻ đen không giới hạn chi tiêu.
Nó sớm không còn là đứa trẻ cần tôi chăm sóc nữa.
Tắt máy.
Tôi dắt lũ trẻ ra, lần lượt giao cho từng phụ huynh đã ký nhận.
Đến chiều tối thì trời đổ mưa to, còn ba đứa trẻ chưa được đón, gọi phụ huynh cũng không ai bắt máy.
Thôn xóm hẻo lánh, người trẻ phần lớn đều đi làm xa, người ở lại chăm cháu thường là ông bà già cả.
Hay quên, không biết dùng điện thoại, đủ thứ lý do.
Vài ba ngày lại có trẻ con không ai đón, phải tự về nhà một mình.
Nhưng hôm nay mưa lớn, không an toàn. Tôi báo với nhà trường rồi dẫn cả ba đứa về nhà mình.
Ba tôi lái xe tải đến đón.
Nhìn tôi dẫn một đám nhóc lên xe, ông cười đùa: “Trông cứ như chở một xe heo con ấy.”
Lũ trẻ trong thùng xe reo hò: “Xe của ông ngầu quá trời luôn ạ!”
Ba tôi cười sảng khoái ở ghế lái.
Ông vốn thích trẻ con.
Lần cuối tôi thấy ông cười vui như vậy, chắc là năm Tư Ngôn tám tuổi, lần cuối cùng nó về đây.
Về đến nhà, tôi bảo từng đứa đi tắm lần lượt.
Lục lại mấy bộ quần áo Tư Ngôn để hồi tám tuổi, chọn vài bộ cho bọn trẻ mặc.
Ba tôi vẫn giữ những bộ quần áo ấy sạch sẽ, mỗi năm đều giặt vài lần.
Ông luôn tin rằng, rồi có một ngày Tư Ngôn sẽ trở lại, có thể vẫn còn mặc được.
Sau khi tắm xong, đám nhóc ríu rít vây quanh ăn tối.
Tối đến, tôi ngồi cùng chúng ở phòng khách làm bài tập, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ba tôi đang giặt đồ cho bọn trẻ, nghe tiếng bèn đứng dậy: “Giờ này rồi, ai còn tới đón con chứ?”
Cửa vừa mở.
Tôi cũng bước tới, thì thấy bóng lưng ba tôi chợt cứng đờ.
Ngoài cửa, ánh đèn mờ mờ soi rõ bóng người ướt sũng vì mưa — Phí Tư Ngôn.
Toàn thân ướt đẫm, tóc mái ướt nhẹp dính sát vào trán.
Suốt mười bốn năm sống trong nhung lụa, có lẽ đây là lần đầu tiên nó chật vật đến vậy.
Ký ức của ba tôi có lẽ vẫn dừng lại ở hình ảnh thằng bé tám tuổi.
Ông trân trân nhìn bóng người cao lớn ngoài cửa, ngỡ ngàng hồi lâu rồi mới sực tỉnh:
“Ôi chao, là Tư Ngôn à.
Thằng bé này, mau vào, mau vào đi!”