Chương 1 - Chia Đôi Nỗi Đau
Lâm Mặc, đây là quà sinh nhật của con.”
Mẹ tôi – Trần Tĩnh – đẩy một chiếc hộp được gói rất tinh xảo đến trước mặt tôi.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Cũng là sinh nhật của em gái song sinh – Lâm Tịch.
Tôi nhận lấy, chiếc hộp khá nhẹ. Mở ra, bên trong là một cây bút máy hiệu Hero.
“Cảm ơn mẹ.” Tôi khẽ nói.
Bên cạnh, Lâm Tịch đã không kìm được mà xé ngay quà của mình, kèm theo một tiếng hét đầy khoa trương:
“Oa! Chanel! Mẹ ơi, mẹ tuyệt quá!”
Em ấy giơ cao một chiếc túi da cừu màu hồng, kích động nhào vào lòng mẹ.
Ba tôi – Lâm Kiến Quốc – đứng bên cười gượng, khẽ nháy mắt với tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn cây bút trong tay – món quà chưa tới một trăm tệ.
Lại nhìn chiếc túi trong lòng Lâm Tịch, ít nhất cũng hơn năm vạn.
Đây chính là kiểu “chia đôi chi phí” trong nhà tôi.
Một kiểu chia đôi nực cười đã kéo dài suốt mười tám năm.
Từ lúc chúng tôi chào đời, mẹ tôi – Trần Tĩnh – đã đặt ra một quy tắc.
Sữa bột, chia đôi.
Tã lót, chia đôi.
Thậm chí tiền thuê bảo mẫu cũng là ba một nửa, mẹ một nửa.
Lý do là vì chúng tôi là chị em song sinh, một người một đứa, ai cũng không được chiếm lợi.
Ba tôi lo toàn bộ chi tiêu của tôi.
Mẹ tôi phụ trách mọi khoản của Lâm Tịch.
Nghe thì có vẻ công bằng.
Nhưng ba chỉ là nhân viên bình thường ở một xí nghiệp quốc doanh, lương tháng tám ngàn.
Còn mẹ là quản lý cấp cao ở công ty nước ngoài, thu nhập mỗi năm cả triệu.
Cái gọi là công bằng ấy, ngay từ đầu đã là một trò hề.
Hồi nhỏ, đồ chơi của Lâm Tịch chất đầy cả phòng, toàn là búp bê Barbie và Lego mới nhất.
Còn tôi chỉ có một con búp bê gỗ do ba mua ở sạp ven đường khi đi công tác.
Lâm Tịch mặc váy công chúa xinh đẹp, được mẹ dắt đi khắp các buổi tiệc sang trọng.
Tôi mặc đồ cũ bạc màu, theo ba ra công viên cho chim ăn.
Có lần cô giáo hỏi sao là chị em sinh đôi mà một người thì xinh đẹp rạng rỡ, người kia lại lôi thôi nhếch nhác.
Tôi chỉ cười, nói là do tính cách khác nhau.
Tôi không nói cho ai biết, tiền tiêu vặt một tuần của Lâm Tịch bằng ba lần tiền sinh hoạt cả tháng của tôi.
Tôi cũng không nói, lần tôi thi đứng nhất khối, ba thưởng tôi một buổi xem phim, còn mẹ thì mua cho Lâm Tịch – người thi trung bình – một cái MacBook mới.
Mẹ nói: “Tuy Lâm Tịch không thi tốt, nhưng con bé đã cố gắng, cũng cần được an ủi về mặt cảm xúc.”
“Lâm Mặc, con đừng so đo vật chất với em, ba con có khả năng hạn chế, con phải học cách biết ơn.”
Biết ơn?
Tôi nhìn cảnh trước mắt, lòng bỗng lạnh buốt.
Lâm Tịch ôm chiếc túi mới xoay vòng trong phòng khách, hệt như một con công đang khoe mẽ.
“Chị ơi, đẹp không? Em mê cái màu này lắm luôn!”
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Đẹp.”
“À mà chị được tặng gì thế?” Nó tò mò nhìn hộp quà trong tay tôi.
Tôi đặt cây bút máy trở lại hộp.
“Một cây bút.”
Ánh mắt Lâm Tịch chớp qua một tia khinh thường rất nhanh, rồi nó lập tức cười giả lả.
“Cũng tốt mà, chị học giỏi, dùng bút là hợp rồi.”
Nó giả vờ an ủi tôi.
Tôi chẳng buồn đáp lời.
Lúc này, mẹ hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, gương mặt nghiêm nghị.
“Hai đứa đều đã mười tám tuổi, có chuyện mẹ phải nói rõ.”
Tôi và Lâm Tịch đồng loạt nhìn sang.
“Điểm thi đại học đã có rồi, Lâm Mặc vào A Đại, Lâm Tịch vào C Đại.”
A Đại là trường top đầu cả nước, C Đại chỉ là trường nghệ thuật loại hai.
Ba tôi cười đầy tự hào: “Con gái chúng ta giỏi quá!”
Mẹ liếc ông một cái, mắt lạnh tanh.
“A Đại học phí một năm sáu ngàn, còn C Đại là ba vạn, chưa kể tiền ăn ở, sinh hoạt, chênh lệch rất lớn.”
Tim tôi chợt thắt lại.
Quả nhiên, bà ấy chuẩn bị tính sổ.
“Theo quy định của nhà mình, toàn bộ học phí và sinh hoạt phí của Lâm Mặc do Lâm Kiến Quốc anh chịu.”
Mẹ quay sang ba, giọng không cho phép phản đối.
Mặt ba tôi tái đi: “Trần Tĩnh, em có ý gì? Con thi được trường tốt là điều đáng mừng, sao em lại—”
“Mừng?” Mẹ cười khẩy. “Thi tốt thì tiêu nhiều hơn à? Ban đầu đã nói rõ, mỗi người nuôi một đứa. Lâm Mặc là con gái anh, chi phí của nó đương nhiên anh lo.”
Ba tôi tức đến run môi: “Tôi lương tháng có bao nhiêu chứ? Lo sao nổi?”
“Đó là việc của anh.” Giọng mẹ phẳng lặng như nước. “Muốn thì vay, đi mượn cũng được. Tôi sẽ không đưa thêm một đồng nào.”
Bà quay sang tôi, ánh mắt lạnh như băng.
“Lâm Mặc, con cũng đừng mong ba con cầu xin mẹ, càng không được nghĩ tới chuyện xin tiền sinh hoạt của em gái. Hai đứa là cá thể độc lập, từ mười tám tuổi phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.”
“Lâm Tịch thì khác,” giọng bà lập tức trở nên mềm mỏng, “mẹ đã chuẩn bị sẵn mười vạn cho con lo học phí và chi tiêu năm đầu. Không đủ thì nói với mẹ.”
Lâm Tịch cười ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ!”
Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề.
Ba tôi tức đến thở dốc, nhưng không nói thêm được câu nào.
Tôi biết, ông lại nhún nhường.